Phong Thần Châu

Chương 4112: "Ngươi bảo ai là ăn mày?"  




 

Hai người trẻ tuổi này nhìn cũng là võ giả mà!  

 

Chẳng lẽ lại không biết tin tức?  

 

Giờ phút này, Hoàn Nhất Chu lộ ra một vẻ không kiên nhẫn.  

 

Ly Hủ hơi sốt ruột, nhìn Tần Ninh cùng Vân Sương Nhi, mở miệng nói: "Hai vị, mời đi theo chúng ta một chuyến đi!"  

 

"Thế nào? Người ta không muốn đi thì bắt đầu ép buộc đấy?", Tần Ninh nhấp chén nước, thản nhiên nói.  

 

"Nếu thật sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, có lẽ chúng ta sẽ trói hai người các ngươi đi!"  

 

Ly Hủ giờ phút này trầm giọng nói: "Mỹ nữ, vị này là lang quân của cô sao? Nếu như đi theo chúng ta, hắn có thể sống, không đi theo chúng ta, chỉ sợ đêm nay hắn sống không được".  

 

Nghe đến lời này, Tần Ninh cùng Vân Sương Nhi cũng đã hiểu ra,  

 

Lòng và lòng vòng, hóa ra mục tiêu của tên này là Vân Sương Nhi!  

 

Vân Sương Nhi lại từ từ cởi mạng che mặt ra, để lộ dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ.  

 

Giờ phút này, chớ nói Hoàn Nhất Chu, đám người Ly Hủ, Thời Kim Ca đều hít thở nặng nề hơn mấy lần.  

 

Vân Sương Nhi chỉ vào Tần Ninh, cười nói: "Nếu các ngươi có thể dẫn hắn đi, ta có thể đi cùng các ngươi!"  

 

Lời này vừa nói ra, Ly Hủ mới kịp phản ứng, nhìn về phía Tần Ninh.  

 

"Tiểu tử, cho ngươi mặt mũi thì ngươi cũng phải nhận chứ!"  

 

"Ta không nhận thì ngươi làm gì được ta?"  

 

Tần Ninh cười, quay sang nhìn Vân Sương Nhi với ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ.  

 

Vân Sương Nhi hai tay chống cằm, mỉm cười nhìn Tần Ninh.  

 

Mà cử động đó càng khiến cho đám Hoàn Nhất Chu gần như không chịu nổi, chỉ muốn lập tức cướp người ra.  

 

Nhưng dù sao nơi đây cũng là chốn đông người, có không ít người lui tới quan sát, nếu động thủ, tin tức bị truyền ra thì sẽ ảnh hưởng cực lớn đến thanh danh của bọn họ.  

 

Chỉ là, Vân Sương Nhi xinh đẹp đến mức làm người ta phải nhung nhớ.  

 

"Cô nương nói, chỉ cần đuổi kẻ này đi thì chúng ta có thể dẫn cô nương đi sao?"  

 

Một giọng nói vang lên.  

 

Hoàn Nhất Chu mở miệng.  

 

"Không sai!", Vân Sương Nhi cười nhạt nói.  

 

"Tốt!"  

 

Hoàn Nhất Chu giờ khắc này mỉm cười. Khi nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt lạnh lùng, thu lại nụ cười, mở miệng nói: "Ngươi, đi hoặc chết, tự mình lựa chọn đi!"  

 

Lời này vừa nói ra, nụ cười nơi khóe miệng của Tần Ninh hơi sững sờ, rồi lập tức lắc đầu, nhìn ống đũa trên bàn, rút ra một cây đũa.  

 

Hoàn Nhất Chu giờ phút này thần sắc không thay đổi, đứng ở trên cao nhìn Tần Ninh.  

 

"Nè, tên nhãi nhà ngươi nói không biết ngượng à?"  

 

Chỉ là trong lúc bầu không khí hơi có vẻ nghiêm trọng, một thanh âm đột nhiên vang lên.  

 

Lúc này, mấy người đều bị âm thanh này gây chú ý.  

 

Chỉ thấy ở bàn sát vách có một người đứng dậy, đi tới trước bàn của Tần Ninh, tùy tiện ngồi xuống.  

 

Người này mặc áo gai vải thô, tóc dài chải ở sau ót, buộc đuôi ngựa.  

 

Là một cô gái.  

 

Thế nhưng phong cách trang điểm cùng ăn mặc khiến người này giống hệt một nông phụ tần tảo.  

 

Nhưng mà...  

 

Khuôn mặt sạch sẽ, khí chất xuất trần, khiến người ta cảm thấy… rất độc đáo.  

 

Cũng không giống như Vân Sương Nhi là kiểu khiến người ta kinh diễm, nhung nhớ trong lòng, nhưng cũng tạo một cảm giác là nếu như cô gái này trang điểm chỉn chu thì phụ nữ bình thường chắc chắn sẽ không so được.  

 

"Ăn mày kia, ngươi chen miệng cái gì?"  

 

Giờ phút này, Ly Hủ hừ một tiếng.  

 

"Ngươi bảo ai là ăn mày?"  

 

Cô gái kia lúc này cách không hất tay lên.  

 


Giờ khắc này, mấy người đều thay đổi ánh mắt, kinh ngạc nhìn cô gái mặc áo vải thô kia.  

 

Tần Ninh giờ phút này vẫn yên lặng đùa nghịch chiếc đũa trong tay.  

Chỉ là không hiểu sao một mặt của chiếc đũa kia lại dần trở nên bén nhọn.