Cô ấy không biết mình nên vui vẻ hay nên lo lắng nữa.
Ít nhất bây giờ, cô ấy đang ở bên cạnh Tần Ninh.
Có phải nên tìm cơ hội ra tay không?
Vân Sương Nhi thầm nghĩ trong lòng.
Phi cầm xuất phát, mênh mông bát ngát, chở mấy trăm người bay từ Tây Vực đến Trung Vực.
Dựa vào tốc độ của phi cầm, không quá ba ngày sẽ đến.
Nhưng Đại Nhật Sơn lại không định đến sớm như vậy.
Ngày đầu tiên, bọn họ tìm một toà thành, mấy trăm người vào tửu lâu nghỉ ngơi cho khoẻ.
Màn đêm buông xuống.
Tần Ninh ngồi trong phòng tĩnh tọa tu hành.
Cửa phòng “két” một tiếng mở ra, Vân Sương Nhi mặc chiếc váy màu đỏ nhạt, đôi chân dài đẹp như ngọc thấp thoáng dưới lớp lụa mỏng khiến người ta chú ý.
Mái tóc dài hơi ướt, cô ấy đi chân trần, đi vào phòng Tần Ninh, vội vàng đóng cửa lại.
“Lén lút làm gì đó?”
Một giọng nói ôn hoà vang lên.
Vân Sương Nhi ba bước bước thành hai, đi vào nội thất, nhìn thấy Tần Ninh tĩnh toạ trên giường, hoạt bát cười nói: “Công tử ở một mình, không ai hầu hạ thật cô đơn, ta tới hầu hạ công tử”.
Tần Ninh nhấc mắt nhìn cách Vân Sương Nhi ăn mặc.
Váy tuỳ ý treo trên người, da thịt nửa ẩn nửa hiện, đôi chân thon dài, lấp lánh quyến rũ, da thịt khẽ ấn có thể bị thương, mang chút ửng hồng sau khi tắm.
“Sao thế?”
“Muốn quyến rũ ta à?”
Tần Ninh cười nói: “Công tử nhà ngươi là loại người đó sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt Vân Sương Nhi hơi ảm đạm, ánh mắt mang theo chút tủi thân. Cô ấy không nhịn được mà nói: “Công tử thiên vị, Viên Viên có thể hầu hạ, tại sao ta không thể?”
“Viên Viên là Cửu Chuyển Linh Lung thể, ta là hỗn độn thể. Không phải công tử đã nói, hỗn độn thể của ta đạt đến cửu thiên, sẽ bộc phát ra sức mạnh tiềm tàng, mạnh hơn cả Viên Viên sao?”
“Vì sao công tử thích Viên Viên mà không thích ta?”
“Chẳng lẽ công tử thích kiểu lạnh như băng?”
“Nhưng Nguyệt tỷ tỷ cũng không phải kiểu lạnh lùng, trái lại còn văn thục đạm nhã. Ta không giống bọn họ, ta…. Ta….”
Vân Sương Nhi đỏ mặt, mở miệng nói: “Ta ngây thơ hơn bọn họ!”
Nghe vậy, Tần Ninh không nhịn được mà cười lên.
“Hơn nữa, công tử cũng chẳng phải người chung thuỷ gì, có hai người rồi, có thêm người thứ ba mới đúng!”
“…” Tần Ninh thật sự bị chọc cười.
Vân Sương Nhi suy nghĩ gì thế?
Nhưng mà, Vân Sương Nhi lại quật cường ngẩng đầu lên, nhìn Tần Ninh.
Giống như hôm nay cô ấy không trao cho mình được thì sẽ không đi! Mấy năm nay, Vân Sương Nhi ở Đại Nhật Sơn cũng không phải là không có bạn.
Cô ấy nghe một vài người bạn thân nói, muốn khiến một nam nhân mê muội với mình thì phải khiến hắn thèm ăn cơ thể mình! Cô ấy tự thấy mình không hề thua kém Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt.
Ít nhất, dung mạo và dáng người, không hề kém hai người đó! Tại sao Tần Ninh không rung động chứ?
Bạn cô ấy còn thường xuyên nói, là nam nhân, thấy nàng hơi chủ động, sẽ không tự chủ được.
Sao Tần Ninh lại vẫn kiềm chế được chứ?
Nhất thời, Vân Sương Nhi suy nghĩ hàng vạn lý do cũng không nghĩ ra.
“Cô tới đây!”
Tần Ninh mở miệng nói.
“Hả?”
Vân Sương Nhi ngẩn người, mặt hơi xấu hổ, đi tới bên giường.
“Cô thích ta ở điểm nào?”
Tần Ninh cầm bàn tay nhỏ của Vân Sương Nhi, cười nói.
“Sau đó, ta và công tử chia xa thật lâu, ta vẫn luôn nhớ về công tử. Sau nữa, ta gặp lại công tử thì rất vui vẻ. Cho đến sau khi phi thăng cửu thiên, ta cố gắng tu hành, cũng muốn thực lực có thể đuổi kịp công tử. Giờ gặp lại công tử, trong lòng ta vô cùng hạnh phúc… Dù sao thì nhìn thấy công tử là ta vui vẻ, không thấy công tử sẽ không vui, phiền lòng!”
Vân Sương Nhi nói xong, Tần Ninh vươn tay nhẹ nhàng ôm eo cô ấy, cười nói: “Xem ra cô trúng độc rồi!”
“Hả?”