Phong Thần Châu

Chương 4002: "Cần phải đoán sao?"  




 

"Tông chủ Kỷ Phác của Ma Quang tông dẫn theo một đám cao thủ trong tông môn xuất phát rồi".  

 

"Hiện tại đi Ma Quang tông thì cũng là vườn không nhà trống thôi!"  

 

Đi Cực Địa?  

 

Tần Ninh không nhịn được nói thầm: "Cực Địa mấy năm đầu đúng là còn có chút đồ vật, đáng giá đi một lần, thế nhưng ta nhớ nó đã bị hào cường ngũ châu chia cắt, bây giờ làm gì còn gì nữa?"  

 

"Sư tôn, vậy chúng ta..."   

 

"Đương nhiên là đi xem một chút!"  

 

Tần Ninh cười nói: "Khó được một lần nảy sinh biến hóa, đi xem một chút cũng tốt, nói không chừng có thể giúp Huyền Chấn và Tiên Vô Tận phản lão hoàn đồng, tu vi tịnh tiến thì sao!"  

 

Nghe đến lời này, Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận lập tức kích động không thôi.  

 

"Thật sao?"  

 

"Đương nhiên!"  

 

Tần Ninh nghiêm trang nói: "Năm đó Cực Địa xuất hiện phần mộ của một vị đỉnh tiêm Thiên Thánh, có người nuốt hết huyết nhục mà cao nhân Thiên Thánh đó bảo tồn hoàn hảo, kết vẻ ngoài trẻ lại mấy chục năm trong nháy mắt, tu vi tiến nhanh như thổi!"  

 

Nghe đến lời này, Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận chỉ thấy buồn nôn.  

 

Ăn huyết nhục của một vị cao nhân Thiên Thánh, quá buồn nôn đi!  

 

"Có cách nào mà không ghê tởm như vậy không?"  

 

Tiên Vô Tận nhịn không được nói.  

 

"Ngươi còn chê tởm?"  

 

Tần Ninh lại nói thẳng: "Ngươi có biết dưới gầm trời này, có bao nhiêu người vì nâng cao cảnh giới mà làm ra những chuyện như giết vợ diệt con, ăn chút huyết nhục mà các ngươi cũng chê tởm à?"  

 

Hai người giờ phút này mang vẻ mặt khổ sở.  

 

Dương Thanh Vân giờ phút này lại vỗ vai hai người, cười nói: "Sư tôn dọa thôi ấy mà, sao có thể có chuyện kỳ lạ như vậy chứ!"  

 

"Thật sự có đấy!"  

 

Hiên Viên Hương Nhi lại nói: "Vị cao nhân Thiên Thánh kia sau khi chết thì phong ấn huyết nhục của mình lại. Người này khi còn sống đã ăn một viên thánh đan tứ phẩm, dược hiệu của thánh đan chưa tan hết, dung hợp với khí huyết cùng xác thịt, trở thành thánh đan tuyệt diệu trên đời, nếu Thánh Nhân nuốt vào thì sẽ trở thành cường giả Địa Thánh đỉnh phong".  

 

Giờ khắc này, Dương Thanh Vân cũng không cười nổi nữa.  

 

Thực sự có người làm như vậy?  

 

Sao phải làm vậy chứ!   

 

Động lực nào đã thúc giục người kia cắn nuốt huyết nhục của một vị cao nhân Thiên Thánh vậy?  

 

Giờ này khắc này, ba người đều mang vẻ mặt khổ sở.  

 

Tần Ninh leo lên Phi Ưng, Lăng Loạn đạo nhân điều khiển Phi Ưng đưa năm người đi về phía bắc.  

 

Cực Địa ở mặt sau của vùng đất Vạn Thánh, cách Trung Vực Thanh Châu rất gần.  

 

Phi Ưng phi tốc tiến lên, Tần Ninh giờ phút này ngồi ngay ngắn trên Phi Ưng, tiếp tục tu hành.  

 

Lăng Loạn đạo nhân giờ phút này tới gần Tần Ninh, thầm nói: "Tần công tử, ngươi xem thương thế của ta..."   

 

"Chuyến này kết thúc, ta sẽ giúp ngươi chữa thương".  

 

Tần Ninh nghiêm túc nói: "Lần này nói được thì làm được, chỉ là, ta không chữa thương cho ngươi cũng là lo lắng ngươi làm loạn”.  

 

Lăng Loạn đạo nhân ngẩn người.  

 

"Có thể hạ độc một Thánh Nhân tam hồn như ngươi thì ít nhất cũng là cường giả Địa Thánh, ngươi không phải đối thủ của Địa Thánh, nếu báo thù cũng chỉ còn một con đường chết".  

 

"Ta rất khâm phục dòng tộc chịu khổ các ngươi, cho nên mới không đành lòng nhìn ngươi chết".  

 

Tần Ninh nói xong, Lăng Loạn đạo nhân lại run lên, nhìn Tần Ninh với ánh mắt kinh dị.  


 

Lăng Loạn đạo nhân lập tức cười hỏi: "Sao Tần công tử lại đoán được?"  

 

"Cần phải đoán sao?"