Giờ phút này, cô cô Bách Hương đang nằm trên ghế xích đu trong đình viện, vẻ mặt bình thản, hai mắt nhắm lại.
Tần Ninh cũng sai người lấy một cái ghế khác ra nằm xuống song song với cô cô Bách Hương, hưởng thụ sự yên lặng sau giờ trưa.
Mấy người Dương Thanh Vân thì là thi nhau rời đi.
“Cô cô Bách Hương, trong khoảng thời gian này đúng là bận rộn, không ngờ vậy mà cô lại là Thánh Nhân, hơn nữa còn có vẻ trẻ hơn hai ba tuổi!”
Tần Ninh cười nói.
Không sai! Thánh Nhân! Mỗi ngày cô cô Bách Hương đều nằm phơi nắng trong cái đình này, nhắm mắt không nói gì.
Thế nhưng chỉ trong khoảng thời gian hai ba tháng ngắn ngủi đã từ một vị Hư Thánh trở thành một vị Thánh Nhân.
Cho dù là Tần Ninh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa khuôn mặt của cô cô Bách Hương cũng đang trở nên trẻ tuổi hơn.
“Chẳng lẽ cô cô Bách Hương không có gì muốn nói sao?”
Tần Ninh tiếp tục cười nói.
“Không có...”, cô cô Bách Hương lại lạnh nhạt mở miệng nói: “Mỗi người đều có bí mật của mình”.
“Ngươi chỉ là một Hóa Thánh nho nhỏ phi thăng từ đại lục Vạn Thiên đến, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi đã đến Hư Thánh, tiếp theo lại dùng cảnh giới Hư Thánh để giết Thánh Nhân, Địa Thánh”.
“Chỉ sợ ngươi có nhiều bí mật hơn nhỉ?”
Tần Ninh cười nói: “Thế nhưng ta đã vì cô mà cản trở một vị Địa Thánh muốn đến bắt cô, đắc tội nhà họ Thanh ở Thanh Uyên, chỉ sợ cũng đắc tội cả người sau lưng nhà họ Thanh ở Thanh Uyên nữa, chẳng lẽ cô không thể cho ta một lời giải thích ư?”
Cô cô Bách Hương nghe vậy, vẻ mặt hơi động, mở hai mắt ra, quay đầu nhìn Tần Ninh một chút.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hôm nay cô cô Bách Hương mặc một chiếc váy dài tơ lụa màu xanh nhạt, tuy đang nằm trên ghế xích đu nhưng vẫn có thể thấy được thần thái nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển.
“Biết nhiều sẽ không có chỗ tốt”.
“Cô thấy ta giống người sợ phiền phức sao?”
Cô cô Bách Hương nghe vậy thì ngẩn người.
Cô ta nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói: “Tên của ta cũng không phải là cô cô Bách Hương, ta tên là... Hiên Viên Hương Nhi!”
Hiên Viên Hương Nhi?
“Người của Hiên Viên Thánh Địa ở Đông vực Thanh Châu?”
Tần Ninh bật thốt lên.
Cô cô Bách Hương nghe thấy lời này thì ngẩn người nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh không mảy may quan tâm, chỉ cười bảo: "Ta chỉ đoán mò mà thôi".
Cô cô Bách Hương nghe vậy, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đến từ thánh địa Hiên Viên, tên thật là Hiên Viên Hương Nhi".
Nghe thế, Tần Ninh mỉm cười.
"Địa vực Thanh Châu được thành năm vực lớn theo phương hướng".
"Nam Vực Thanh Châu có địa hình phức tạp, do vậy võ giả cư trú ở đây cũng phức tạp, bởi thế, nơi đây được chia thành thất đại địa, gồm có Thanh Uyên, Vũ Uyên, Khổ Địa, Cực Địa, đất Cự Ma, đất Vạn Nguyên và vùng đất Vạn Thánh".
"Thanh Uyên có nhà họ Thanh".
"Vũ Uyên có nhà họ Vũ!"
"Thái Cực tông tọa lạc ở đất Vạn Nguyên".
"Ma Quang tông thì ở vùng đất Vạn Thánh".
"Và vùng đất Vạn Ma là nơi hàng vạn yêu ma tụ họp, nơi đó vô cùng hỗn loạn".
"Ngoại trừ năm khu vực này, nơi thần bí nhất chính là hai nơi Khổ Địa và Cực Địa".
Cô cô Bách Hương nhẹ giọng nói: "Hai nơi này tuy rất bí ẩn nhưng lại không có thế lực nào tồn tại ở đây, tuy có không ít võ giả, nhưng chủ yếu đều ở cảnh giới Hư Thánh, còn Thánh Nhân thì vô cùng hiếm gặp".
"Thế nhưng, mấy vực khác ở Thanh Châu lại giấu kín chuyện ở hai vùng đất này".
Cô cô Bách Hương dừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Nam Vực Thanh Châu đại khái được phân chia như vậy, còn Bắc Vực Thanh Châu lại lấy Thương Long điện làm chủ".
"Thiên Hạc lâu xưng vương xưng bá ở Trung Vực Thanh Châu, Đại Nhật Sơn làm chủ Tây Vực Thanh Châu, còn Đông Vực Thanh Châu chính là nơi ta đến, thánh địa Hiên Viên!"
Tần Ninh nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ngươi không bất ngờ sao?"
Bất ngờ?
Tò mò?