Giờ phút này, mọi người đều ngẩn ngơ.
Người ta muốn giết ngươi, ngươi lại giết người ta, đúng vậy, hợp tình hợp lý.
Thế nhưng ngươi cũng phải xem mình đang nói với ai chứ! Thanh Chiết Sa đang ở ngay ở chỗ này! Ngươi nói như vậy, thật sự không sợ chết ư?
Thanh Chiết Sa nghe vậy, quả nhiên lại càng thêm tức giận.
“Thanh huynh, có gì để nói với loại người ngông cuồng như thế chứ, cứ giết là được!”
Giờ phút này Vũ Hãn Thanh cũng cười nói: “Ta thực sự chưa bao giờ được nhìn thấy loại người ngông cuồng như thế này”.
“Chẳng phải bây giờ đã thấy được sao?”
Tần Ninh lại cười nhạt một tiếng.
Mọi chuyện đã đến một bước này, quả nhiên đã phát triển vượt qua dự đoán của tất cả mọi người.
Lúc này hai thế lực lớn ở Thanh Uyên và Vũ Uyên cũng đều nhúng tay vào rồi.
Giờ phút này Tiên Vô Tận và Huyền Chấn đứng trong đám người lại có vẻ mặt lạnh nhạt.
Nói thật, bọn họ đã sớm nghĩ đến rồi.
Từ khi Tần Ninh xuất hiện, cứ hễ xảy ra một cuộc chiến nào đó, bọn họ đều phải đề cao mức độ nguy hiểm hơn dự kiến.
Vốn dĩ chỉ muốn giết Thánh Nhân, bây giờ lại xuất hiện thêm Địa Thánh, đây là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.
Bởi vì đây chính là Tần Ninh! Trông cậy mọi chuyện sẽ tiến triển theo kế hoạch, đúng là nằm mơ.
Thanh Chiết Sa nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lạnh lẽo.
“Nếu đã vậy, đúng là không có gì để nói cả!”
“Hôm nay bản tọa đến là để đưa cô cô Bách Hương đi, Tần Ninh, ngươi còn muốn ngăn cản sao?”
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Muốn ngăn cản!”
“Vậy hãy chịu chết đi!”
Giờ phút này, sát khí ngưng tụ trong cơ thể Thanh Chiết Sa.
Tần Ninh lại không hề e ngại.
“Cường giả Địa Thánh sao?”
Vừa dứt lời, thánh ảnh hai con voi lớn bên cạnh Tần Ninh đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, xuất hiện con thứ ba, con thứ tư... cho đến con thứ mười! Thánh ảnh mười con voi lớn đứng xung quanh cơ thể Tần Ninh.
“Đệ tử nhà họ Thanh muốn giết ta, ta còn không so đo, các ngươi lại tìm tới cửa trước!”
“Nếu như thế, vậy hôm nay sẽ giải quyết luôn cả các ngươi”.
Một câu nói rất thản nhiên, nhưng Thanh Chiết Sa nghe xong lại cảm thấy vô cùng chói tai.
Ầm... lúc này một tiếng nổ vang lên.
Trên mặt đất phát ra từng tiếng nổ đùng đoàng.
Giờ phút này Thanh Chiết Sa vung một tay ra, thánh lực trời đất vô cùng bá đạo hội tụ, hóa thành một cái móng hổ chụp vào người Tần Ninh.
Ầm... cái móng hổ kia chạm vào coi voi lớn trước người Tần Ninh thì nổ vang ầm ầm, đúng là không có cách nào tới gần Tần Ninh được.
Một màn này khiến cho mọi người vô cùng sợ hãi.
Quả thực là kinh khủng.
Thế mà lại có thể ngăn cản được! Tần Ninh Hư Thánh tầng năm, rốt cuộc đã sử dụng thánh quyết gì mà lại có lực phòng ngự không thể tưởng tượng nổi như thế.
Giờ phút này, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
“Tiếp theo, nên làm thế nào đây?”
Tần Ninh nhìn về phía Thanh Chiết Sa bằng ánh mắt lạnh lẽo, nói.
“Một Nam vực Thanh Châu nho nhỏ, thất đại địa đang muốn làm gì?
Ai nấy đều hếch mũi lên trời, muốn làm cái gì thì làm cái đó sao?”
Thanh Chiết Sa giận dữ.
“Thanh Nguyên Thánh Chưởng!”
Lúc này ông ta quát khẽ một tiếng.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên.
“Cự Tượng Chàng Kích!”
Mười con voi lớn xông ra ầm ầm.
Lúc này những tiếng nổ vang vang lên.