"Ngươi tự mình sắp xếp đi, bây giờ, ngươi coi như là tộc trưởng gia tộc Ly Tâm, nhưng mà ngươi nên cẩn thận chút, kẻo có người lợi dụng sơ hở để gài nội gián vào trong".
"Vâng!"
Từ khi Ly Tâm Lăng chứng kiếm bảng hiệu phủ Ly Tâm được treo lên, trong lòng cậu ta mơ hồ cảm giác được trách nhiệm đè nặng lên vai bản thân mình.
Hiện tại, trong gia tộc Ly Tân chỉ có hai người là cậu ta và em gái mình mà thôi.
Thế nhưng, sự phát triển của một gia tộc là đi lên từ yếu ớt đến hùng mạnh.
"Tần công tử, người mà công tử muốn tìm..."
"Trong thành Nguyên gia bây giờ không mấy yên bình, tạm thời đừng nhắc tới việc đó".
Tần Ninh suy tư một điều, với thân phận của Nguyên Thanh Hạm, người rắp tâm muốn giết nàng ta chắc chắn có ân oán hoặc dính dáng lợi ích gì với Nguyên gia.
Mà hắn lại cứu Nguyên Thanh Hạm.
Do vậy, người muốn Nguyên Thanh Hạm chết kia nhất định sẽ đối phó với hắn.
Nếu bây giờ hắn tung ra tin tức tìm kiếm Dương Thanh Vân, thì lỡ những kẻ đó giết Dương Thanh Vân, đến lúc đó phải làm sao?
Chuyện này từ từ nói sau thôi.
Ít nhất là đợi đến khi Nguyên gia điều tra chân tướng rõ ràng, loại trừ sự hiềm nghi đối với hắn.
Nếu hắn tự dựa vào sức mình để tìm kiếm Dương Thanh Vân thì có chút khó khăn.
Nguyên gia là rắn đầu đàn, nhờ vả Nguyên gia, ắt hẳn có thể tìm được một cách dễ dàng.
Lần này hắn tay cứu giúp Nguyên Thanh Hạm cũng chính vì lý do ấy.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Tần Ninh đều chăm chỉ tu luyện, đi dạo ngắm cảnh ở hoa viên.
Mười ngày sau.
Nguyên Thanh Hạm ghé thăm.
Nhưng lần này nàng ta không đến cùng Liễu Như Thị nữa.
Chỉ có một mình Nguyên Thanh Hạm đến đây.
"Tần công tử, làm phiền ngươi rồi!"
Nhìn thấy Tần Ninh, sự gò bó trong Nguyên Thanh Hạm đã vơi bớt không ít.
Nàng ta bước vào trong phòng, cởi quần áo, rồi an tĩnh nằm trên giường, một hương thơm nhàn nhạt tỏa ra.
Tần Ninh tiếp tục quy tắc cũ, hắn bắt đầu châm cứu.
Nguyên Thanh Hạm nhắm hai mắt lại, nàng ta chợt nở nụ cười, nói: "Cho dù vụ việc ám sát ta có liên quan gì đến ngươi hay không, thì lần này ta cũng rất biết ơn ngươi!"
"Biết ơn ta cái gì?"
Tần Ninh bình thản hỏi lại.
"Lời đề nghị của ngươi rất đúng, ta không tu luyện Nguyên Tức quyết nữa, mà đổi qua tu luyện Đại Sơn Viêm quyết, chỉ với mười ngày ngắn ngủi, dường như ta cảm giác được cảnh giới vẫn đang giậm chân tại chỗ của mình đã có xu hướng buông lỏng".
Tần Ninh sửng sốt, hắn chỉ cười cười, không nhiều lời.
"Đó là do thiên phú của cô mạnh!"
Thật lâu sau đó, Tần Ninh mới lên tiếng.
Lúc này, Nguyên Thanh Hạm mở đôi mắt, nhìn về phía Tần Ninh, tò mò hỏi: "Sao mà ngươi biết được thế?"
"Ta hả?"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Không gì là ta không biết".
"Đồ lừa đảo!"
Hiển nhiên là Nguyên Thanh Hạm không tin điều đó, nàng ta lập tức nói: "Nếu như không gì là ngươi không biết thì ngươi sẽ không tiến vào thành Vạn Ma để tìm đệ tử của mình!"
Tần Ninh nhướng chân mày, không nói nhiều nữa.
Thực lực của Nguyên gia không hề yếu, điều tra được việc này quả thật không mấy khó khăn.
Nhưng điều làm Tần Ninh ngạc nhiên chính là tốc độ của bọn họ thế mà nhanh đến vậy.
Có vẻ như, vụ việc Nguyên Thanh Hạm bị trúng mai phục lần này thật sự đã làm Nguyên gia coi trọng.
Từ đó có thể nhận ra được địa vị của Nguyên Thanh Hạm ở Nguyên gia rất cao.
"Người đệ tử này đối với ngươi rất quan trọng sao?"
Nguyên Thanh Hạm không nhịn được bèn hỏi: "Hay là để Nguyên gia chúng ta tìm giúp ngươi thử xem?"
Nguyên Thanh Hạm thành thật nói: "Nào có kẻ nào đã hạ độc giết ta rồi còn đi cứu ta đâu chứ, nếu làm vậy thì tự tố cáo mình rồi, hơn nữa, còn nói cho ta biết vấn đề trong việc tu luyện của mình, điều này quá khó tin rồi đấy".
Tần Ninh cười nói: "Biết đâu là ta thả dây câu dài để bắt cá lớn thì sao?"