Phong Thần Châu

Chương 3919: “Liễu phu nhân!”  




 

Nguyên Thanh Hạm nhắm hai mắt lại, nàng ta nói: “Thánh quyết mà ta tu luyện chính là Nguyên Tức quyết của Nguyên gia bọn ta, thánh quyết này chính là thánh quyết tam phẩm được các đời tổ tiên Nguyên gia bọn ta truyền lại!”  

 

“Cha ta đã dựa vào pháp quyết này để bước vào cảnh giới Thánh Nhân”.  

 

“Người trong tộc của Nguyên gia đều tu luyện pháp quyết này, cũng không gặp chuyện tai hại gì cả”.  

 

Tần Ninh cười rồi nói: “Thể chất của mỗi võ giả không giống nhau”.  

 

“Thiên phú của ngươi không tồi, tuổi cũng không được coi là lớn mà đã đi tới được cảnh giới Hư Thánh tầng mười rồi”.  

 

“Nguyên Tức quyết này tuy rằng tu luyện thánh lực ôn hòa nhưng bên trong lại ẩn chứa sự hung tàn, một loại lực lượng hung hãn áp chế cơ thể ngươi!”  

 

“Nếu như không đổi sang loại pháp quyết khác để tu luyện thì cho dù có thêm một trăm năm nữa, ngươi cũng không thể nào trở thành Thánh Nhân được đâu!”  

 

Nghe thấy vậy, Nguyên Thanh Hạm sửng sốt.  

 

Dường như Tần Ninh cũng có chút hiểu biết về con đường tu hành của nàng ta.  

 

Sao người này có thể làm được như vậy nhỉ?  

 

“Chuyện ta bị người hạ độc lần này là do ngươi dựng lên phải không? Sau đó, nhân cơ hội này tiếp cận ta, cứu ta, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”  

 

Nguyên Thanh Hạm mở to hai mắt, nhìn về phía Tần Ninh, nàng ta đang chất vấn hắn.  

 

Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Tần Ninh không khỏi bật cười.  

 

“Ngươi vẫn còn nhỏ mà suy nghĩ cũng phức tạp đấy!”  

 

Tần Ninh cười bảo: “Nếu như ta đoán không sai thì Nguyên gia nhà ngươi đã bắt đầu điều tra bọn ta rồi nhỉ, có phải là do bọn ta làm hay không, thực lực của Nguyên gia mạnh như vậy, hẳn là sẽ điều tra ra nhanh thôi”.  

 

“Vậy thì sao ngươi có thể phát hiện ra vấn đề trong chuyện tu hành của ta được?”  

 

Nguyên Thanh Hạm hỏi, nàng ta cảm thấy thật khó hiểu.  

 

“Bởi vì ta là đan sư, là y giả!”  

 

Lúc này, Tần Ninh đã bắt đầu thu hồi kim châm.  

 

“Xong rồi, hôm nay như vậy là kết thúc, mười ngày sau, ngươi tới thêm lần nữa”.  

 

Nghe thấy vậy, Nguyên Thanh Hạm vội vàng lấy tấm chăn bọc lấy cơ thể mình.  

 

Tần Ninh cười khẽ, sau đó xoay người rời đi.  

 

Hắn vừa mới mở cửa ra liền thấy cả người Liễu Như Thị giống như là đang dán lên cánh cửa.  

 

“Liễu phu nhân!”  

 

Tần Ninh chắp tay, sau đó cất bước rời khỏi.  

 

“Không có, mẹ…”, lúc này, Nguyên Thanh Hạm đã mặc quần áo vào.  

 

“Người này cũng là kẻ đứng đắn, con nhìn thẳng mặt hắn vài lần, không thấy trong mắt hắn có ý nghĩ gì khác cả”.