Phong Thần Châu

Chương 3897: "Nguyên Thành Phong".  




 

Tần Ninh gật đầu.  

 

"Sau này ta sẽ giúp ngươi đòi về!"  

 

"Đừng đừng đừng!", Ly Tâm Lăng lại vội vàng nói: "Hiện tại mà chọc vào Nguyên Thành Phong đã khó giải quyết rồi chứ nói chi là tứ gia Nguyên gia!"  

 

"Đều là Nguyên gia cả, chơi chết một lượt cho xong!"  

 

Tiên Vô Tận giờ phút này cười khà khà.  

 

"Vậy ngươi đi chơi chết bọn họ đi!", Tần Ninh từ từ nói.  

 

"Ách..."  

 

Tiên Vô Tận đỏ mặt.  

 

Ông ta chơi chết?  

 

Một thủ hạ của người ta đánh chơi cũng chết ông ta, ông ta chơi được ai chứ!  

 

Tiên Vô Tận của hiện tại vô dụng không còn gì để nói.  

 

Tần Ninh cũng nói, ông ta và Huyền Chấn mà ở đại lục Vạn Thiên đã xưng Thiên Vương, thành Hóa Thánh cũng thuộc dạng thiên tài.  

 

Dù sao đây cũng là Hạ Tam Thiên của thế giới Cửu Thiên, thánh lực phong phú.  

 

Nhưng trong thời gian vừa qua thì họ cũng không có cảm giác gì mấy!  

 

Chuyện gì xảy ra vậy chứ!  

 

Tần Ninh bấy lâu nay một mực truy tìm dấu tích của Dương Thanh Vân, không rảnh mà đi quan tâm bọn họ.  

 

Hai người cũng không dám hỏi.  

 

Hiện tại Tần Ninh đã là Hư Thánh tầng ba.  

 

Nếu bây giờ còn đuổi không kịp, sau này chênh lệch coi như càng lúc càng lớn.  

 

Tần Ninh nhìn đám dược liệu trên bàn, im lặng một hồi.  

 

Cộc cộc cộc...  

 

Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.  

 

"Ai đó?"  

 

"Khách quan, tiểu nhân là tiểu nhị đến thay nước cho ngài ạ!"  

 

Ngoài cửa vang lên tiếng của tiểu nhị.  

 

Lý Huyên đứng dậy, định ra mở cửa.  

 

"Đừng đi!"  

 

Tần Ninh lại nói thẳng: "Người đến giết chúng ta đó!"  

 

"Sao?"  

 

Lý Huyên tái mặt.  

 

Nhanh như vậy?  

 

Ly Tâm Lăng cũng không sốt ruột, tựa hồ đã đoán trước được.  

 

Điều gì cần đến thì sẽ đến!  

 

Tần Ninh giờ phút này nói: "Không cần".  

 

Ngoài cửa nhất thời lâm vào yên tĩnh.  

 

Bành...  

 

Nhưng sự yên tĩnh đó cũng không kéo dài được bao lâu, hai cánh cửa đã bị một cước đá văng.  

 

"Không cần?"  

 

Một tiếng cười lạnh vang lên: "Không cần cũng phải cần!"  

 

Lời này vừa nói ra, mấy người trong gian phòng đều nhìn về phía cửa phòng.  

 

"Tô Long!"  

 

Ly Tâm Lăng vô ý thức đẩy muội muội ra sau lưng che chắn.  

 

"Tiểu tử thúi, ông đã bảo rồi, việc này không xong đâu".  

 

Tô Long giờ phút này một bộ nghiến răng nghiến lợi, không còn cái dáng vẻ chật vật khổ sở cầu khẩn khi bị Tần Ninh kềm ở cổ nữa.  

 

"Chó cắn người lại tới à, chỉ là lần này tới, cũng đừng hòng đi nữa!"  

 

Tần Ninh thản nhiên nói.  

 

"Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, chó của Nguyên Thành Phong ta mà ngươi cũng dám tùy tiện đánh sao?"  

 

Một thanh âm đạm mạc vang lên ở ngoài cửa.  

 


Ly Tâm Lăng lúc này hơi run rẩy.  

 

Thân là người trong thành Nguyên gia, ai cũng biết Nguyên gia là bá chủ, không ai dám trêu chọc.  

Sự chấn nhiếp mạnh mẽ đến thực chất này đã khắc sâu vào trong lòng mỗi một người dân sinh sống trong thành Nguyên gia.