Người đàn ông cầm đầu mặc một bộ quần áo lụa là đắt tiền, khí chất đầy ngông cuồng, người nọ nhìn vào Ly Tâm Lăng, nở một nụ cười khinh rẻ.
"Tô đại nhân, tiền tháng này..."
"Không đủ!"
Người được gọi là Tô đại nhân kia vẫn treo nụ cười nhạt nhẽo trên môi, nói: "Ly Tâm Lăng, ngươi nợ ta tổng cộng là ba vạn thánh thạch, tính thêm tiền lãi hàng tháng, ngươi còn chưa trả đủ nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ nợ càng thêm nợ mà thôi!"
Nghe vậy, sắc mặt Ly Tâm Lăng trầm xuống.
"Lẽ nào người muốn ta bắt em gái của ngươi để trừ nợ hay sao?"
"Tuy em gái ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng nếu được dạy dỗ từ bé thì có thể rất đáng giá, tuy rằng bị mù nhưng nhìn dáng dấp, chắc khi trưởng thành sẽ là một mỹ nhân đấy..."
"Tô Long!"
Ly Tâm Lăng bỗng cất cao giọng, cậu ta mạnh mẽ nói: "Tô đại nhân, tiền nợ, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách trả đủ, đôi mắt em gái ta đã mù, hy vọng Tô đại nhân còn chút tình người..."
"Tình người hả?"
Tô đại nhân cười cợt nói: "Ngươi định bàn về tình người với ta?"
"Ở trong cái thành Vạn Ma này, còn ai nói chuyện tình người nữa?"
"Ly Tâm Lăng nợ ngươi bao nhiêu?"
Một giọng nói bỗng vang lên.
Lúc này, Tần Ninh cất lời hỏi.
Tô Long nghe câu hỏi của Tần Ninh, chỉ cười nói: "Không bao nhiêu cả, tính cả tiền lãi thì tổng cộng năm vạn thánh thạch thôi!"
"Năm vạn sao?"
Ly Tâm Lăng quát lớn: "Cha mẹ ta chỉ mượn ba vạn, suốt mấy năm nay, mỗi tháng ta đều trả cho ngươi một ngàn, sao tiền lãi lại nhiều đến vậy chứ..."
"Ranh con, ngươi không biết cái gì là lãi sinh lãi sao?"
"Mượn bao nhiêu phải trả bấy nhiêu!"
Nghe vậy, sắc mặt Ly Tâm Lăng lại càng trở nên khó coi hơn.
"Ngươi, tên khốn này..."
"Ta trả nợ thay cho!"
Lúc này, Tần Ninh cũng mở miệng nói.
Vừa dứt lời, Tần Ninh vung tay lên.
Từng viên thánh thạch như một dòng nước, cuồn cuộn xuất hiện trước mặt Tô Long.
Tô Long cầm lấy từng viên một, để vào trong nhẫn không gian, đáy lòng hắn ta chấn động.
Năm vạn viên! Tô Long cẩn thận quan sát Tần Ninh.
Hắn ta tất nhiên biết rõ tình hình của hai anh em Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt.
Thế nhưng, khi nào thì hai anh em nhà này lại quen biết một đại gia hào phóng như vậy.
"Đã đủ chưa?"
Tần Ninh bình thản nói: "Ngươi có thể đi rồi, còn nữa, sau này đừng đến quấy rối hai người họ nữa".
"Từ từ!"
Tô Long cười cười.
"Vừa rồi ta nhớ nhầm, không phải là năm vạn, mà là bảy vạn".
Tô Long cười nói: "Tiền lãi khi xưa của cha mẹ bọn họ rất cao, sau này ta thấy bọn họ đáng thương quá, nên mới giảm tiền lãi xuống".
"Nhưng mà, tính tổng lại cũng là bảy vạn, lúc nãy ta nói sai!"
"Tô Long, ngươi hơi quá đáng rồi đấy!"
Ly Tâm Lăng quát lên: "Tiền đã trả cho ngươi rồi, ngươi còn giở trò bỉ ổi nữa!"
"Trả cho ta à?"
Tô Long nhạo báng nói: "Ly Tâm Lăng, ngươi đừng hiểu lầm, giấy trắng mực đen đều viết vậy đấy! Ta cho ngươi mượn ba vạn, tiền lãi mấy năm gần đây đã hơn bốn vạn rồi, ta làm tròn thành bảy vạn cho ngươi là nhân từ lắm rồi!"
"Bảy vạn phải không?"
Tần Ninh nhìn Tô Long, rồi chậm rãi nói: "Ngươi vừa mở miệng đã tăng tiền nợ thêm hai vạn sao?"
Lúc này, Tần Ninh bước từng bước thong dong, đi đến trước mặt Tô Long, xé nát tờ giấy ghi nợ kia.
Tô Long muốn ngăn cản nhưng phát hiện không thể ngăn lại được.
Áp lực mà Tần Ninh tỏa ra ép cho hắn ta không thở nổi.