Tần Ninh từ từ nói: "Thành Vạn Ma cách thành Thanh Ma không quá xa, cũng may đều ở đất Vạn Ma này. Ta đi tìm người, ngươi tọa trấn nơi đây, ngoài ra ta cũng sẽ chấn nhiếp Lôi Động Thiên cùng Nhất Kiếm tiên sinh".
"Nếu như sau khi ta rời đi, hai người đó dám có chút lòng riêng nào thì lập tức báo cho biết, ta sẽ trở về ngay và tiêu diệt bọn họ!"
"Nếu như hai người đó thông minh thì sẽ biết nên làm thế nào..."
Lý Tồn Kiếm muốn nói lại thôi, chỉ khẽ gật đầu.
Hắn ta hiện tại cũng là Hư Thánh tầng một, nhưng ở trong thành Thanh Ma thì Hư Thánh tầng một cũng không có tác dụng gì.
Dù là Nhất Kiếm tiên sinh hay là Lôi Động Thiên, cả hai đều là Hư Thánh tầng chín, thủ hạ cũng có hơn mười vị Hư Thánh. Xuy Tuyết trai không có Tần Ninh khác nào hổ không vuốt, tại sao Nhất Kiếm tiên sinh cùng Lôi Động Thiên phải sợ cơ chứ?
Chỉ là Tần Ninh nói chấn nhiếp nhưng cũng không rõ là chấn nhiếp kiểu gì!
"Mấy viên thiên đan Tụ Hồn này có thể giúp ngươi ngưng tụ hồn hải, mà mấy viên Tử Dương Hồn Nguyên Đan này cũng có thể giúp ngươi tăng tốc độ hội tụ hồn hải".
Lý Tồn Kiếm vui vẻ nhận đan dược.
Hắn ta đã được nếm thử đan dược do Tần Ninh luyện chế.
Dược hiệu thần kỳ không thể tả nổi.
"Thuộc hạ đã hiểu, chỉ cần Nhất Kiếm tiên sinh cùng Lôi Động Thiên trung thực, thuộc hạ cũng sẽ không cố tình đến gây sự với hai người họ".
"Nếu họ có cử động nào thì lập tức bẩm báo cho ta".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Giữ gìn sức người là quan trọng. Bốn người Chu Phong, Hứa Thiên Khánh, Mạnh Nguyên, Lỗ Hùng cũng có vẻ đáng tin. Nếu gặp phải phiền phức to lớn, địa bàn hay của cải có thể không cần nhưng phải giữ gìn số lượng người".
"Vâng!"
Tần Ninh lần lượt bàn giao, Lý Tồn Kiếm nghiêm túc nghe.
Bên trong đại sảnh bao gồm Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Lý Huyên, cô cô Bách Hương.
"Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, các ngươi đi cùng với ta!"
"Ừm!"
Tần Ninh không yên lòng khi để bọn họ ở lại thành Thanh Ma.
"Cô cô Bách Hương, cô thì sao...", cô cô Bách Hương từ từ nói: "Ta đi cùng ngươi đi, ta cũng coi như hiểu rõ về thành Vạn Ma, đỡ hơn là không biết gì".
"Ta cũng muốn đi!"
Lý Huyên nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng nói: "Trên đường đi ta cũng có thể bưng trà đổ nước giúp mọi người".
Tần Ninh gật đầu.
Cũng không phải cần bưng trà đổ nước, mà là hắn cũng không yên lòng khi cho Lý Huyên ở lại.
Cả nhóm năm người quyết định rời đi.
Màn đêm buông xuống.
Nhất Kiếm tiên sinh cùng Lôi Động Thiên đều là không biết có năm người đã xuất phát rời đi trong bóng đêm.
Ngày thứ hai, hai người lần lượt tỉnh dậy từ trong mộng đẹp.
Nhất Kiếm tiên sinh ánh mắt phát lạnh, trong nháy mắt đứng dậy, nâng cao cảnh giác nhìn về phía gian phòng.
"Người đâu!"
Nhất Kiếm tiên sinh sắc mặt tái xanh, khẽ quát một tiếng.
Cửa phòng phá vỡ.
Mấy người xông vào.
"Tối hôm qua có người tiến vào phòng ta không?"
"Khởi bẩm tiên sinh, không có ai...", Nhất Kiếm tiên sinh nghe vậy, sắc mặt tái mét.
"Không có việc gì, các ngươi đi xuống đi".
Mấy người lần lượt rời đi.
Nhất Kiếm tiên sinh mặc quần áo, nhìn cây chủy thủ trên đầu giường cùng một phong thư bị xuyên qua.
Thế mà có người lại lặng im không tiếng động tiếp cận với ông ta, lại còn đặt chủy thủ này ở bên cạnh ông ta.
Hộ vệ bên ngoài ông ta không cảm nhận được, mà ông ta thì càng không phát giác ra! Điều này quá khủng bố.
Như vậy đủ để chứng minh người đưa tin này có thực lực có thể chém giết ông ta.
"Kính gửi Nhất Kiếm huynh, tiểu đệ Tần Ninh vì có chuyện quan trọng nên phải rời khỏi Thanh Ma để tiến về thành Vạn Ma, mong Nhất Kiếm huynh giúp đỡ chăm sóc Xuy Tuyết trai".
Một câu ngắn gọn.
Nhất Kiếm tiên sinh lại nghẹn họng trân trối.