Phong Thần Châu

Chương 3823: Lăng Loạn đạo nhân!  




 

“Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Tuyết Ưng, ba người các ngươi điểm danh đi, Phẩm Vân các này mạnh hơn Xuy Tuyết Trai không ít”.  

 

Nghe thấy lời này, ba người cũng đã hiểu được có có ý gì.  

 

Tần Ninh nhấc chân quay người rời đi.  

 

Sau khi rời khỏi Phẩm Vân các, Lăng Loạn đạo nhân vội vàng theo sau.  

 

“Nhóc con, lão đạo sĩ giúp ngươi làm việc, ngươi cũng nên giúp lão đạo sĩ chứ?”  

 

“Giúp ngươi?”  

 

Tần Ninh sững sờ, lập tức nói: “Ta giúp ngươi cái gì?”  

 

Lăng Loạn đạo nhân nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng nói: “Ngươi đừng chơi xấu đấy nhé”.  

 

“Vì sao ta phải chơi xấu?”  

 

Tần Ninh lại nói: “Vừa rồi ta có nói chắc chắn sẽ giúp ngươi sao?”  

 

“Ta nói là, nếu lúc trước ngươi không đi, ta có thể đến để giúp ngươi, bây giờ... ta cũng không nắm chắc có thể giúp ngươi!”  

 

Sắc mặt Lăng Loạn đạo nhân càng thêm khó coi.  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: “Nếu ta không đoán sai, ngươi đánh nhau với người ta, bị người ta dẫn người giao chiến, bị người dẫn hồn độc bên trong hồn hải ra, trước đó là chưa đến một tháng, mới chỉ có nửa tháng trôi qua, vốn dĩ còn có nửa tháng nữa, nhưng bây giờ cũng chỉ còn ba ngày...”, nghe thấy lời này, Lăng Loạn đạo nhân hoàn toàn ngây người.  

 

“Ngươi chơi xấu, vậy thì không được!”  

 

Lăng Loạn đạo nhân quát: “Cẩn thận ta đánh ngươi đấy”.  

 

“Đánh ta?”  

 

Tần Ninh liếc Lăng Loạn đạo nhân, cười nói: “Nào, ngươi đánh một cái thử xem!”  

 

“Ặc...”, Lăng Loạn đạo nhân ngẩn người, cười ha ha nói: “Tần công tử, ngài rộng lượng bỏ qua cho, ta chỉ nói đùa thôi!”  

 

Nghe thấy lời này, Tần Ninh càng không thèm để ý.  

 

Nói đùa! Ta cũng không đùa giỡn với ngươi! Hai người cùng rời đi, Lăng Loạn đạo nhân bám theo cả một đường, Tần Ninh cũng không hề đồng ý.  

 

Mãi đến khi tới Xuy Tuyết Trai.  

 

Ở sân sau của Xuy Tuyết Trai, trong một đình viện yên tĩnh, cô cô Bách Hương đã thay một bộ quần áo mới, sắc mặt hồng hào hơn không ít, đang nửa nằm trên giường trong phòng.  

 

Tần Ninh đẩy cửa vào.  

 

Tỷ đệ Lý Linh Linh và Lý Huyên lập tức đứng dậy nhìn Tần Ninh, vô cùng cảm kích.  

 

“Còn ổn chứ?”  

 

Tần Ninh nhìn về phía cô cô Bách Hương.  

 

“Ngươi không nên nhúng tay!”  

 

Cô cô Bách Hương nhìn Tần Ninh một chút, thản nhiên nói.  

 

“Ngày đó ta đã nói rồi, cô cứu ta một mạng, ta trả lại cô một mạng, lẽ ra phải như thế”.  

 

Tần Ninh không thèm để ý nói.  

 

Cô cô Bách Hương dừng một chút, vẫn mở miệng nói: “Ngươi cũng đã biết ngươi chọc phải kẻ không nên chọc”.  

 

“Trong nhà họ Thanh ở Thanh Uyên có Thánh Nhân trấn giữ, vô cùng mạnh mẽ”.  

 

“Mà người có thể làm cho nhà họ Thanh ở Thanh Uyên bất chấp mọi cái giá phải trả để đi vào thành Thanh Ma tìm ta, muốn bắt ta, người sau lưng phải vượt qua cả cấp bậc Thánh Nhân”.  

 

“Cho dù thế lực đỉnh cao ở Thanh Châu tới, ta cũng không sợ!”  

 

Nghe thấy vậy, Tần Ninh ngừng lại một chút rồi nói: “Cùng lắm thì chạy thôi...”, lúc này cô cô Bách Hương bật cười phì một tiếng.  

 

Nụ cười này khiến người ta rất muốn thương yêu.  

 

Lý Linh Linh hé miệng cười nói: “Đây là lần đầu nhìn thấy cô cô cười...”, cô cô Bách Hương trừng mắt liếc Lý Linh Linh, tiếp theo lại nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Tần công tử, ngươi không hiếu kỳ rốt cuộc ta là ai sao?”  

 

Tần Ninh nhìn cô cô Bách Hương một chút, khẽ cười nói: “Cô là cô cô Bách Hương!”  

 

Nghe thấy vậy, cô cô Bách Hương sững sờ.  

 

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Ninh thú vị như thế.  

 

Giờ phút này, một bóng người xuất hiện bên ngoài đình viện.  

Lăng Loạn đạo nhân!