Phong Thần Châu

Chương 3815: "Ta bảo ngươi dừng tay rồi mà!"  




               "Linh Linh, đàn một khúc cho ta nghe đi!"  

             Tần Ninh ngồi trong chòi nghỉ mát, cười nói: "Lâu rồi không có dịp thoải mái nghe tiếng đàn, đàn một khúc đi!"  

             Nghe vậy, Lý Linh Linh ngẩn người trong chốc lát rồi nhẹ nhõm thở phào như trút được gánh nặng.  

             Nàng ta yên lòng ngồi xuống, trường cầm xuất hiện. Hai tay Lý Linh Linh gảy đàn, tiếng đàn đầy trang nhã du dương truyền đến.  

             Tần Ninh dựa người vào lan can, bình tĩnh nhìn xung quanh.  

             Cốc Tân Nguyệt! Diệp Viên Viên! Vân Sương Nhi! U Tiêu Tiêu! Thạch Cảm Đương! Lý Nhàn Ngư! Tiên Hàm! Bảy người đang ở đâu?  

             Trước mắt, quan trọng nhất là Dương Thanh Vân đang ở nơi nào?  

             Một khúc đàn trôi qua, kéo theo sự lạnh lùng mà trong trẻo.  

             Tần Ninh đứng dậy, đến bên trường cầm.  

             Lúc này, Lý Linh Linh đã ngoan ngoãn đứng sang một bên.  

             "Tần công tử cũng biết đàn sao?"  

             Nàng ta tò mò hỏi.  

             Tần Ninh cười đáp: "Biết một chút...", rồi hắn ngồi xuống, điều chỉnh chỗ ngồi. Mười ngón tay thon dài từ từ duỗi ra, tiếng đàn vang lên... Lý Linh Linh bỗng hoảng hốt.  

             Nàng ta vừa nghe là nghĩ ngay đến hai chữ.  

             Rất hay! Tiếng đàn thật sự rất hay.  

             Nhưng khi nghe tiếp, Lý Linh Linh lại mơ hồ.  

             Tiếng đàn nghe êm tai lắm, nhưng chẳng biết lại hay ở chỗ nào! Cùng lúc đó, bên ngoài đình viện.  

             Bốn người Lý Tồn Kiếm, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng vẫn còn ở đó.  

             "Tiếng đàn này... nghe lạ quá...", Lý Tồn Kiếm là ông chủ của Xuy Tuyết Trai nên đương nhiên có nghiên cứu về âm luật.  

             Hắn ta biết kỹ năng đàn của Lý Linh Linh là như nào.  

             Không điêu luyện được như thế.  

             "Là Tần Ninh công tử à?"  

             Tiên Vô Tận tỏ ra khó hiểu trước dáng vẻ ngạc nhiên của Lý Tồn Kiếm, mỉm cười nói: "Chứ gì nữa. Nói ngươi nghe Lý Tồn Kiếm, Tần công tử biết hết mọi thứ, cầm kỳ thi họa lẫn đan, khí và kiếm trận luôn đấy… Phải nói là lần này tên nhãi nhà ngươi đúng đắn quá trời".  

             Tiên Vô Tận còn thêm một câu: "Có thể đây sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất đời ngươi".  

             Huyền Chấn và Tuyết Ưng cũng lộ vẻ tán đồng.  

             Trong lòng Lý Tồn Kiếm đầy thảng thốt.  

             Cả ba người này đều tự tin về Tần Ninh chứ không phải răm rắp mù quáng nghe theo hắn.  

             Nếu hắn ta không chứng kiến cảnh Tần Ninh giết chết Tô Hùng - người có cảnh giới Hư Thánh tầng hai - với tu vi Hóa Thánh tầng hai thì sẽ còn khịt mũi trước lòng tin ấy của ba người.  

             "Đa tạ ba vị tiền bối đã dạy dỗ!"  

             Lý Tồn Kiếm khách sáo.  

             Tiếng đàn quanh quẩn bên chòi nghỉ mát một lúc rồi vụt tắt.  

             Cùng lúc đó, tại tiền viện Xuy Tuyết Trai.  

             Các nữ tử trang điểm lộng lẫy đang đi đi về về nhiệt tình mời khách.  

             Một ông lão mặc đạo bào có mái tóc dài rối bời, râu cũng nguyên một nhúm lộn xộn, quần áo thì nhăn nheo.  

             Dáng vẻ của ông ta làm ai nhìn vào cũng nghĩ đây là một người cẩu thả.  

             Nhưng đôi tay của lão đạo nọ lần mò trên người hai nữ tử bên cạnh lại rất có quy luật, không trật tí nào.  

             "Đại gia, ngài uống nhiều chút nhé!"  

             Một nữ tử có thân hình đồng hồ cát quyến rũ tủm tỉm mời.  

             Nhìn lão đạo này cẩu thả thế thôi chứ thực ra cực kỳ hào phóng.  

             Ông ta ở trong Xuy Tuyết Trai ở thành Thanh Ma này đã mấy ngày, các cô nương trong trai đều biết.  

             Những nữ nhân đến đây làm việc đều nhắm vào tiền tài của ông ta.  

             Dù thế nào đi chăng nữa, hễ gặp được vị khách hào phóng thì tất nhiên phải phục vụ thật chu đáo rồi.  

             "Rồi, rồi...", lão đạo cười lớn: "Lão đạo sĩ ta đây chỉ thích lớp trẻ các ngươi thôi, vì chỉ có các ngươi là uống rượu cùng ta..."  

             "Vậy đạo gia thích uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, bọn ta sẽ uống với ngài..."  

             "Được thôi!"  

             Lão đạo vui lắm, cười ha ha.  

             Nhưng ngay sau đó, tai ông ta giật giật, đôi mắt mê ly trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.  

             "Xuy Tuyết Trai nhỏ thế này mà có nữ nghệ nhân tài cao vậy sao?"  

             Lão đạo thì thầm, bóng người chợt lóe, biến mất.  

             Mấy khối thánh thạch chễm chệ trên bàn.  

             Hai nữ tử hoảng hồn.  

             Lão đạo mới đó còn ở bên họ sao biến mất rồi?  

             Giờ phút này, trong nội viện.  

             Tần Ninh đã hoàn tất khúc đàn cuối cùng trong đình viện trang nhã.  

             Ba tiếng vỗ tay chợt vang lên.  

             "Hay quá, hay quá. Có điều chiếc đàn này không được hoàn hảo nên làm dở đi khúc đàn...", tiếng cười của một người lớn tuổi truyền đến.  

             Bấy giờ, Lý Linh Linh mới bừng tỉnh, lập tức nhìn về nơi âm thanh phát ra, thấy một đạo gia đang ngồi cầm một bầu rượu trong chòi nghỉ mát Tần Ninh vừa đàn xong.  

             Kẻ này là ai?  

             Vào đây từ bao giờ?  

             Tần Ninh ngước mắt nhìn về phía lão đạo.  

             Trang phục lộn xộn, tóc lẫn râu đều quá cẩu thả.  

             "Không mời mà tới dễ làm phiền tới người khác lắm đấy!"  

             Hắn thản nhiên lên tiếng.  

             "Ta ngồi đây đánh đàn mà ngươi ngồi ở tiền viện cũng nghe thấy, tài thật".  

             Lão đạo vẫn tỏ ra điềm nhiên khi nghe thấy câu này, bật cười: "Gặp được tri kỉ thì xa cách mấy cũng phải đến. Lão đạo sĩ này nghe được nỗi niềm nhớ người thân quen trong tiếng đàn của ngươi".  

             Câu vừa dứt, Tần Ninh rốt cuộc chịu nhìn thẳng vào mắt lão đạo kia.  

             "Lăng Loạn đạo nhân!"  

             Hắn thản nhiên nói ra.  

             "Ha ha ha...", Lăng Loạn đạo nhân cười phá lên, đáp: "Tiểu huynh đệ, ngươi có hứng thú đi cùng ta thăm thú thế giới bên ngoài thành Thanh Ma không? Chỉ làm một nam nghệ nhân trong Xuy Tuyết Trai nhỏ bé ở thành Thanh Ma này thì tiếc cho tài năng của ngươi quá!"  

             "Tần công tử không phải nghệ nhân đâu!"  

             Lý Linh Linh vội vàng giải thích.  

             Tần Ninh nhoẻn môi, không quan tâm đến hiểu lầm này.  

             "Ta ở đây là để tìm người, nếu ngươi giúp, ta có thể thăm thú thế giới bên ngoài với ngươi!"  

             "Hạ Tam Thiên này là một nơi rộng mênh mông, bát ngát, quả là đáng để ngắm nhìn. Ta cũng muốn thăm cố nhân nữa".  

             Cố nhân?  

             Lòng Lý Linh Linh đầy nghi hoặc.  

             Chẳng phải Tần công tử là võ giả phi thăng từ hạ giới ư?  

             Lăng Loạn đạo nhân cười: "Tiểu huynh đệ đi với ta đi, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi tốt hơn".  

             "Ta không muốn đi!"  

             Tần Ninh vẫn giữ nụ cười trên môi: "Ta xin nhận ý tốt của ngươi!"  

             Lăng Loạn đạo nhân cố gắng thuyết phục: "Lão đạo sĩ thật sự muốn đưa ngươi đi trải nghiệm những điều thú vị ngoài kia lắm!"  

             "Nếu ta không đi, chẳng lẽ ngươi định trói bắt ta đi?"  

             Vừa nghe câu này, Lăng Loạn đạo nhân gật đầu đồng ý: "Nghe cũng có lý lắm, không phải là không thể".  

             "Một kẻ sắp chết như ngươi mà đòi đưa ta đi trải nghiệm những điều lý thú của thế giới bên ngoài, ngộ nhỡ đang đi mà ngươi chết thì ta phải làm sao?"  

             Tần Ninh nói một cách khổ sở: "Cảnh giới Hóa Thánh tầng hai của ta còn không đủ để xỉa răng cho bọn Thánh Nhân trong Hạ Tam Thiên này!"  

             Lăng Loạn đạo nhân nghe vậy thì tái mặt.  

             "Tiểu tử, cơm phải ăn cho đúng, nói cũng phải nói cho thật".  

             Ông ta vừa cười vừa đe dọa: "Nếu ngươi lừa ta..."  

             "Có lừa ngươi hay không thì thử một phát là biết thôi...", nói xong, Tần Ninh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trường cầm.  

             Tiếng đàn lại vang lên.  

             Nhưng lần này, nó không chỉ đơn thuần là tiếng đàn nữa mà đã kết hợp với thánh lực. Trông nó như từng làn sóng gợn lan ra khắp đình viện.  

             Lý Linh Linh không thấy gì khi nghe tiếng đàn này.  

             Nhưng khuôn mặt Lăng Loạn đạo nhân lại dần dần sa sầm.