Trong chốc lát, sấm chớp rền vang, mây đen bao phủ trên bầu trời toàn bộ đại lục Vạn Thiên giống như tận thế.
Không chỉ là trong cấm địa, mà là toàn bộ đại lục Vạn Thiên.
Một khí thế bá đạo mạnh mẽ lan tràn ra.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm giác được dường như mình đang bị người ta nhìn thấu.
Thậm chí ngay cả suy nghĩ ở sau trong lòng cũng bị nhìn trộm.
“Kỷ Uyên!”
Giờ phút này, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lên trời, đôi mắt sáng lên.
Ở giữa đống đình đài lầu các, bên trong một đại điện rộng rãi hùng vĩ, bóng dáng của một thanh niên đi ra.
Thanh niên mặc trường sam màu trắng, khí chất giống như tiên nhân không nhiễm bụi bặm, sắc mặt bình tĩnh, khuôn mặt tuấn tú, giờ phút này đang đi ra từng bước một, tuy không vênh váo hung hăng nhưng lại có được một cỗ cảm giác không giận tự uy.
Thanh niên giờ đưa mắt nhìn về phía dưới, thấy được Tần Ninh, thấy được Kỷ Uyên bị Tần Ninh tóm theo.
“Ngươi là... U Vương!”
Ánh mắt của thanh niên khẽ biến đổi.
“Không sai, xem ra cho dù như ba hồn bảy phách bị bóc ra, nhưng ngươi vẫn còn có thể cảm giác được một số chuyện”.
Tần Ninh mỉm cười một tiếng, nói: “Chỉ giết một hồn ba phách này của ngươi, cảm giác vẫn chưa đủ nghiền, cho nên ta đến để giết ngươi!”
“Tính cách của ta rất nóng nảy, có một số chuyện ta có thể để làm sau, nhưng có một số chuyện ta lại không nhịn được!”
“Hôm nay, ta sẽ giết ngươi!”
Hắn vừa dứt lời, thanh niên mỉm cười nói: “Xé rách trời đất để giết Thánh Nhân?
Ngươi đang suy nghĩ gì?
Sức mạnh quy tắc trời đất này đủ để chém ngươi thành muôn mảnh!”
“Thật sao?”
Tần Ninh cười nhạo một tiếng: “Trước lúc đó đã đủ để ta giết ngươi rồi!”
Tần Ninh nói xong thì dùng một tay nhấc Kỷ Uyên, phi người lên.
Giờ phút này, một lực đẩy mạnh mẽ giữa trời đất đánh thẳng tới.
Máu me bên ngoài cơ thể Tần Ninh bắn tung tóe.
Thế nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản Tần Ninh tiếp tục lên cao.
Từng luồng sức mạnh thô bạo lướt qua thân thể Tần Ninh.
Khí tức bá đạo cắt đứt da thịt Tần Ninh.
Trong chớp nhoáng này, ánh mắt của Tần Ninh tràn ngập sát khí.
“Giết!”
Lúc này U Vương kiếm tỏa ra ánh sáng vạn trượng, từng kiếm mang đâm chọc vào trời đất, xé rách đám sấm sét kia.
Cơ thể của Tần Ninh không ngừng lên cao, không ngừng lên cao.
Cuối cùng, đi vào trong cung điện Cửu Thiên kia.
Khi Tần Ninh bước chân ra.
Chỉ trong phút chốc, xung quanh cung điện Cửu Thiên xuất hiện vô số sấm sét và dòng điện.
Sấm chớp tràn ngập bốn phía, tấn công và ngưng tụ thành từng đường cong, hoàn toàn bao vây lấy cung điện Cửu Thiên.
Cùng lúc đó giữa trời đất, máu me trên quả cầu máu đang bay thẳng về phía Cửu Trùng Thiên, lúc này lại run lên.
“Dương Thanh Vân!”
Tần Ninh quát to một tiếng.
“Có!”
“Viên Viên, Sương Nhi, Nguyệt Nhi, Tiêu Tiêu!”