Phong Thần Châu

Chương 3722: Lúc này lực khí huyết không ngừng hội tụ.




               Giờ phút này Thạch Cảm Đương cũng không tỏ ra đắc ý, ngược lại là ổn định như núi, ngồi xếp bằng dưới đất.  

             Tăng lên! Thân xác và cùng linh thức đều tăng cường.  

             Vậy hắn ta có thể tiếp tục hấp thu khí huyết ở chỗ này rồi.  

             Bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không có cơ hội khác nữa.  

             Hắn ta tiến vào nơi đây đã quan sát cẩn thận rồi.  

             Cũng không phải là chỗ nào cũng có di cốt Thú Vương được bảo tồn hoàn hảo.  

             Thiên Nhân Thất bộ! Rất mạnh, đúng là rất mạnh.  

             Nhưng bây giờ bên cạnh Tần Ninh đều là Vương giả, hắn ta cũng không thể tụt lùi được.  

             Phải đuổi theo mới được, nếu không lỡ bị bỏ lại, cho dù Tần Ninh dẫn hắn ta theo, hắn ta cũng làm thế nào để đi theo Tần Ninh?  

             Một bên khác, Giang Bạch thì nhẹ nhàng hơn một chút.  

             Bổ sung khí huyết, năng lực hấp thu của Giang Bạch mạnh hơn Thạch Cảm Đương, Thiên Nhân Thất bộ, linh thức tăng lên một vạn mét.  

             Giờ phút này, Giang Bạch cũng hút lấy sức mạnh của những khí huyết kia từng chút một.  

             Về phần Lý Nhàn Ngư thì lại càng đơn giản.  

             Hắn ta thật sự rất dễ dàng.  

             Đến cảnh giới Vương Giả, linh thức khuếch tán hóa thành biển linh thức, ngưng tụ đường kính vạn mét.  

             Dưới tình huống này, hắn ta chỉ cần dựa vào khí huyết thuần khiết của Thú Vương để giúp mình củng cố thân xác, tiếp nhận biển linh thức thôi.  

             Vương Giả nhất phẩm.  

             Lý Nhàn Ngư chưa từng nghĩ tới thế mà mình lại trở thành một cường giả cảnh giới Vương Giả.  

             Là cấp bậc đỉnh cao trên đại lục Vạn Thiên.  

             Nhưng mà Vương Giả có cửu phẩm, hắn mới chỉ là nhất phẩm, con đường phải đi còn rất xa.  

             Hơn nữa Tần Ninh cũng đã nói, cảnh giới Thiên Vương có biển linh thức mười vạn mét.  

             Mười vạn là một điểm quan trọng.  

             Thiên Vương, lại được xưng là Hóa Thánh! Cấp bậc Hóa Thánh tiến thêm một bước chính là cảnh giới Thánh Nhân đi?  

             Có lẽ, Hóa Thánh là cánh cửa tiến vào Thánh Nhân?  

             Lý Nhàn Ngư chưa đến cảnh giới Thiên Vương, cũng không khát vọng với việc trở thành Thánh Nhân như thế.  

             Việc cần thiết bây giờ là tăng biển linh thức lên.  

             Hiện tại rèn đúc cơ thể mạnh mẽ, biển linh thức tăng lên sẽ không phải chịu hạn chế quá lớn.  

             Ngày đó hắn ta cũng đã nhìn thấy trận chiến của Lý Nhất Phong và Tần Ninh.  

             Biển linh thức của Lý Nhất Phong đã gần mười vạn mét.  

             Mà lúc đó khi Lý Nhất Phong phóng thích biển linh thức, thế mà vãng sinh đồng lại hiện ra trong đó.  

             Làm sao để làm được?  

             Trong lòng Lý Nhàn Ngư vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.  

             Có lẽ mình cũng nên thử một chút.  

             Cũng không thể dựa vào Tần Ninh mãi được.  

             Trước đó mở ra bảy ấn ký đều nhờ Tần Ninh trợ giúp.  

             Lý Nhàn Ngư cảm thấy mình đã quá dựa dẫm vào Tần Ninh.  

             Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành là do mình! Lần này, không có Tần Ninh trợ giúp, chính hắn ta sẽ mở ra cái ấn thứ tám.  

             Không phải cũng rất tốt sao?  

             Chỉ là có một vấn đề khiến Lý Nhàn Ngư rất buồn bực.  

             Trước đó Tần Ninh giúp mình mở ra, cảnh giới tăng lên vèo vèo.  

             Thế nhưng lần này lại chỉ tăng từ Thiên Nhân Thất bộ đến Vương Giả nhất phẩm.  

             Dường như có chút không thích hợp.  

             Trong đầu Lý Nhàn Ngư thấy hơi mơ hồ.  

             Thời gian từ từ trôi qua, dần dà Lý Nhàn Ngư đã đứng dậy đầu tiên.  

             “Đến viên mãn rồi?”  

             “Ừm!”  

             Lý Nhàn Ngư gật đầu.  

             “Như thế rất tốt”.  

             Tần Ninh cười nói: “Ổn định cảnh giới trước đi, biển linh thức hoàn toàn không giống linh thức tản mạn đâu”.  

             Lý Nhàn Ngư nhếch miệng cười một tiếng, khẽ gật đầu.  

             “Ờm... Sư phụ...”, Lý Nhàn Ngư mở miệng nói: “Vì sao mở tám ấn lại chỉ đạt tới Vương Giả nhất phẩm?”  

             Hắn ta vừa nói xong, mấy người Huyền Thiên cung ở một bên và Mộc Phong đều sững sờ.  

             Có ý gì?  

             Thiên Nhân Thất bộ đến Vương Giả nhất phẩm, không biết ngưỡng cửa này đã ngăn cản bao nhiêu người đâu.  

             Tên này... Còn không hài lòng?  

             Đùa giỡn hay sao?  

             Tần Ninh suy tư một lát rồi chân thành nói: “Có lẽ biện pháp mở ra lần này không giống, trước đó ta giúp ngươi mở ra đều là lấy linh khí dẫn dắt, lần này chắc ngươi tự mình tìm tòi, thúc giục mở ra cái ấn thứ tám”.  

             “Nhưng mà không sao, chắc hẳn tiếp theo cũng sẽ tăng lên tương đối nhanh chóng thôi”.  

             “Mở ra một ấn chính là một lực lượng, tóm lại lực lượng này thuộc về ngươi, chẳng qua là nó tăng lên chậm một chút thôi!”  

             Lý Nhàn Ngư như có điều suy nghĩ mà gật đầu.  

             Giờ phút này, Mộc Phong vô cùng kinh ngạc.  

             Thật đúng là... Một người dám hỏi.  

             Một người dám đáp! Không sợ mấy người bên kia nổi giận, trực tiếp đánh chết hai người bọn họ sao?  

             “Bây giờ điều ngươi nên lo lắng chính làm như thế nào để khống chế sức mạnh của mình, mà không phải làm như thế nào để tăng cấp”.  

             Tần Ninh tiếp tục dặn dò: “Ngươi không giống Thạch Đầu, Thạch Đầu cũng không có thiên phú giỏi bằng ngươi, cho nên hắn ta rất quen thuộc với việc rèn luyện sức mạnh, điều quan trọng của hắn ta là tăng cảnh giới lên”.  

             “Mà điều quan trọng của ngươi là khống chế sức mạnh”.  

             “Có thời gian thì phối hợp với Thạch Đầu nhiều vào”.  

             “Ừm!”  

             Lý Nhàn Ngư gật đầu.  

             Không lâu sau, hai người Thạch Cảm Đương và Giang Bạch cũng đi ra.  

             “Dễ chịu quá!”  

             Thạch Cảm Đương duỗi lưng một cái, cười ha hả nói: “Sư phụ, thật thoải mái, Thiên Nhân Ngũ bộ đến Thiên Nhân Thất bộ, con cảm giác sẽ có thể tới cảnh giới Vương giả rất nhanh”.  

             “Thật sao?”  

             Tần Ninh khẽ cười nói: “Ta vốn đang định dẫn ngươi đến Luyện Yêu Trì, trợ giúp ngươi hội tụ biển linh thức, nói không chừng có thể đến Vương Giả thất bát phẩm ngay lập tức đấy, nhưng thấy ngươi tự tin như vậy thì thôi”.  

             “Đừng đừng đừng...”, Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Sư phụ sư phụ, sư phụ tốt của con, con khoác lác đấy, còn lâu mới đến Vương Giả!”  

             Tần Ninh cười cười: “Trùng hợp quá, ta cũng khoác lác đấy!”  

             “...”, giờ phút này Huyền Tử Uyên đi lên phía trước, nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: “U Vương tiền bối, bên trong tám cái sừng của Bát Giác Thiềm Thừ này ẩn chứa khí huyết mạnh mẽ, ba người bên cạnh ngài mới chỉ hấp thu một phần mười, tại hạ...”  

             “Ngươi muốn sao?”  

             Tần Ninh nhìn về phía Huyền Tử Uyên, chế nhạo nói: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ”.  

             Huyền Tử Uyên lập tức xấu hổ cười một tiếng.  

             “Giữ lại mạng sống cho Liễu Bác Minh đã không tệ rồi, còn muốn cướp với ta ư?”  

             “Hả?”  

             Tần Ninh không nói nhiều nói mà chỉ ngồi xuống, chậm rãi giang hai tay ra.  

             “Những thứ này còn chưa đủ để ta ăn một bữa ngon đâu!”  

             Hắn vừa dứt lời, đám người chỉ thấy sau khi Tần Ninh mở hai tay ra, trong lòng bàn tay cứ như xuất hiện một vòng sức mạnh cắn nuốt.  

             Lúc này lực khí huyết không ngừng hội tụ.  

             Dần dần, lực khí huyết kia đều bị Tần Ninh hút vào trong thân thể.  

             Mọi người đều nhìn thấy.  

             Hai bên tóc mai vốn dĩ trắng bệch của Tần Ninh đang dần dần biến thành màu đen.  

             Sợi tóc trắng kia vốn mang đến cho người ta một loại cảm giác đẹp đẽ, giờ phút này màu trắng mất đi, nhìn Tần Ninh lại có vẻ lạnh lẽo, ẩn chứa một khí chất tri thức độc đáo.  

             U Tiêu Tiêu không nhịn được cười hì hì: “Tần ca ca giống như trước đây”.  

             Giờ phút này Tần Ninh cũng đáp xuống.  

             Bổ sung khí huyết, mặc dù không có cách nào bổ sung thọ nguyên, thế nhưng lại có thể mang đến cho hắn tính ổn định căn cơ cực lớn.  

             Từ khi trở về từ biển Thiên Ngoại, thọ nguyên tiêu hao, dần dần đã sắp hết sạch.  

             Bây giờ chỉ còn lại năm ngàn năm thọ nguyên thôi.  

             Sở dĩ không biến thành dáng vẻ già nua, cũng bởi vì cơ thể hắn đủ mạnh.  

             Mà thọ nguyên khôi phục dựa vào khí huyết, sau khi thuật Đại Tác Mệnh chuyển hóa thì sẽ có thể làm được.  

             Nhưng cách trực tiếp nhất, nhanh chóng nhất lại là dựa vào việc tăng cảnh giới lên.  

             Trên đại lục Vạn Thiên, thọ nguyên của võ giả cao nhất là mười vạn năm.  

             Sau khi hắn lên đến cảnh giới Vương Giả ngũ phẩm, thọ nguyên bảy vạn năm.  

             Đã dần dần tiêu hao sạch sẽ.  

             Nhưng sau khi tăng lên tới Vương Giả cửu phẩm, thọ nguyên sẽ gia tăng khoảng hai vạn năm đến ba vạn năm.  

             Hắn cũng không lo lắng lắm về điều này.  


             Giờ phút này Huyền Tử Uyên chắp tay nói: “Nếu như thế, U Vương tiền bối, vãn bối xin cáo từ”.  

             “Ngươi không thể đi!”  

             Tần Ninh lại đột nhiên nói.