Phong Thần Châu

Chương 3708: “Ngự Hư tông mất rồi!”  




               Cái này cũng bị đã nhìn ra?  

             Làm sao có thể! Thanh niên trước mắt làm sao có thể biết những chuyện này.  

             U Vương?  

             Đừng nói chuyện vớ vẩn! U Vương cũng rất trẻ tuổi.  

             Nhưng mặt cũng không giống, tại sao có thể là cùng một người.  

             Tên nhãi này rõ ràng nói liều! Lúc này sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, chỉ là nhìn Mộc Phong.  

             Đương nhiên muốn cho Mộc Phong tin tưởng thì không đơn giản như vậy.  

             Dù sao thì đội khăn cô dâu thay đổi diện mạo hoàn toàn là một người khác nhau.  

             “Ngươi để cho ta tin ngươi, cũng không khó khăn”.  

             Mộc Phong cười nói: “Giúp ta phá vỡ đại trận này, ta sẽ tin ngươi”.  

             “Năm đó U Vương đối với trận pháp không tính là say sưa, nhưng cũng tinh thông, con đường trận pháp ở trên lão phu!”  

             “Tòa Vương trận này bao vây ta ba vạn năm, lão phu bất lực phá giải!”  

             “Nếu ngươi có thể phá vỡ, lão phu liền nhận ngươi là U Vương”.  

             Nghe đến lời này, Tần Ninh cười.  

             “Ta cần ngươi nhận?”  

             Tần Ninh phủi phủi tay nói: “Không tin thì thôi, ta cần gì phải bắt ngươi tin? Tạm biệt!”  

             Một lời vừa dứt, Tần Ninh xoay người liền muốn rời đi.  

             “Đừng đi mà!”  

             Mộc Phong lúc này gấp gáp: “Ta tin, ta tin, tin ngươi được chưa?”  

             Nhìn về phía Tần Ninh xoay người đi, Mộc Phong thật sự gấp gáp.  

             Ở đây ba vạn năm quá khổ rồi!  

             “Tin ta?”, Tần Ninh giễu cợt nói: “Mộc Phong lão đầu, bàn về đạo Vương trận thì ta cảm thấy toàn bộ đại lục Vạn Thiên ngoại trừ ta thì không ai mạnh hơn ngươi, sao ngươi lại bị nhốt vậy?”  

             “Chuyện này nói rất dài dòng...”  

             “Không sao, ta có thời gian, từ từ nghe”.  

             “...”, Mộc Phong giọng điệu ngừng một lát, nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “Ta thật nghi ngờ, ngươi bây giờ thật sự là U Vương, tính khí có chút giống”.  

             “Đừng nói nhảm!”  

             Tần Ninh thúc giục.  

             “Khoảng tám vạn năm trước có một người tự xưng là Đế Lâm Thiên đến tìm ta…”, tám vạn năm trước! Lúc Tần Ninh vừa rời khỏi đại lục Vạn Thiên.  

             “Tên kia thực lực không tầm thường, nói là bảo ta giúp hắn xây dựng từng tòa Vương trận, hắn có trọng dụng”.  

             “Ngươi cũng biết lão phu ta tính tình cổ quái, chưa từng bị người ta mời mọc, nói muốn ta làm gì thì làm cái đó!”  

             “Xì!”  

             Tần Ninh không nhịn được nói: “Ngoại trừ phụ nữ”.  

             “...”, Mộc Phong hít một hơi, tiếp tục nói: “Đương nhiên là ta không đồng ý, cho nên phản kháng, kết quả… đánh không lại!”  

             Mộc Phong không phục nói: “Nếu ngươi thật sự là U Vương, chắc ngươi biết mặc dù lão phu ta là cảnh giới Vương Giả cửu phẩm, nhưng phối hợp với Vương trận, cho dù là Thiên Vương ta cũng không đánh lại, chạy cũng chạy thoát!”  

             “Nhưng Đế Lâm Thiên đó lấy nhiều bắt nạt ít, ta hết cách, bị bắt đến Tháp Yêu Sơn và Huyền Thiên Sơn, chạy tới chạy lui giúp bọn họ xây dựng Vương trận”.  

             “Mãi đến cuối ta mới biết Vương trận tên nhãi kia muốn ta giúp hắn xây dựng dung hợp cùng một chỗ, hội tụ thành một liên hoàn trận lớn”.  

             “Giống như để xây dựng một nền móng thế lực gì đó không bị người ngoài biết”.  

             “Thiên Đế các!”  

             Tần Ninh bật thốt lên: “Thứ hắn muốn xây dựng là Thiên Đế các, phối hợp với ngũ đại ma tộc tâm trái đất, đạp phá đại lục Vạn Thiên…”  

             “Chẳng trách cơ sở của Thiên Đế các ở đâu không ai biết”.  

             “Vương trận ngươi xây dựng hợp lại, ẩn núp trong hai cấm địa lớn, quả thật là… Thiên Vương ra tay, e rằng không tìm thấy”.  

             Tần Ninh cuối cùng cũng hiểu vì sao tám vạn năm qua Thiên Đế các luôn âm thầm phát triển, không ai tìm thấy đại bản doanh khác ở nơi nào.  

             Thiên Trận Vương Mộc Phong! Vương trận tự tay xây dựng lại hợp lại.  

             Đừng nói Vương Giả.  

             Thiên Vương cũng không thể phát hiện.  

             Đế Lâm Thiên này mưu kế sâu xa, đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm.  

             “Nhưng ta nói cho ngươi biết, tên nhãi kia thực lực rất mạnh, khi đó đoán chừng tên quỷ Trấn lão đầu kia cũng không phải là đối thủ”.  

             Tần Ninh nheo cặp mắt lại, từ từ nói: “Trước đó không lâu hắn khiến Trấn lão đầu bị thương, Tiên Vũ Sinh chết…”, nghe thấy lời này Mộc Phong rõ ràng ngây ra.  

             “Nói tiếp!”  

             Mộc Phong tiếp tục nói: “Nhưng ta trước sau đã tiêu tốn rất nhiều thời gian mới xây dựng xong, kết quả tên nhãi kia trở mặt không nhận, giam cầm ta lại”.  

             “Đương nhiên ta cũng không phải ngọn đèn thiếu dầu, Vương trận kia có vấn đề thì ta phải sửa chữa”.  

             “Kết quả tiểu tử kia muốn giết ta, ta sợ chết nên giúp hắn sửa, rồi sau đó bị giam cầm ở đây, bị một tòa Vương trận nhốt lại…”, nghe đến lời này, Tần Ninh cười nhạo một tiếng.  

             “Lão già này còn nói láo!”  

             Lời này vừa nói ra, Mộc Phong lão đầu mặt già đỏ lên.  

             “Ngươi sợ chết? Ta tin ngươi cái chết tiệt, lão già khốn nạn!”  

             Tần Ninh giễu cợt nói: “Nói đi, Đế Lâm Thiên cho ngươi bao nhiêu mỹ nữ?”  

             Lời nói vừa dứt, nét mặt già nua của Mộc Phong lão đầu không nén được giận vì nhục.  

             “Cũng... cũng không có bao nhiêu...”   

             Tần Ninh trừng mắt một cái: “Vậy là bao nhiêu?”  

             “Trong thời gian hai ba ngàn năm, cũng chỉ… một ngàn tám trăm người…”  

             Tần Ninh cười một tiếng: “Ngươi nói một ngàn tám trăm, vậy thì phải có gần mười ngàn người…”  

             Lời này vừa nói ra, Mộc Phong vội vàng nói: “Ta cũng không có cưỡng ép các nàng, ta không thích mấy người uất ức, Đế Lâm Thiên đều tìm cho ta từ các ổ kỹ viện trên đại lục Vạn Thiên!”  

             “Lão phu làm người, chút lương tâm này vẫn phải có”.  

             “Hơn nữa Đế Lâm Thiên muốn xây dựng tổ hợp trận pháp, ta cho rằng cũng chính là tên tiểu tử này muốn xây dựng thế lực đại bá chủ thứ bảy…”, Tần Ninh ngắt lời nói: “Thứ bảy? Lục đại bá chủ thiếu một rồi?”  

             “Gì? Thanh Ninh các xong đời rồi sao?”  

             Nghe đến lời này, sắc mặt Tần Ninh tối sầm.  

             Mộc Phong lão đầu ngậm miệng không nói.  

             Không nói sai mà.  

             Thanh Ninh các cho dù là trong lục đại bá chủ, cuối cùng đã khởi bước, nếu nói thiếu một vậy thì không phải tỷ lệ lớn nhất là Thanh Ninh các.  

             “Ngự Hư tông mất rồi!”  

             Tần Ninh giọng bình tĩnh nói.  

             “Cái gì?”  

             “Bị ta diệt!”  

             “Cái gì?”  

             Mộc Phong lão đầu ngẩn người.  

             Tần Ninh cũng không so đo cái này.  

             “Ngươi cũng thật là… ngươi ngồi trong nhà, phụ nữ từ trên trời xuống!”  

             Mộc Phong nhất thời run run cười một tiếng: “U Vương, giải thoát giúp ta đi, Vương trận này rất khó dây dưa, ta thật sự không giải được”.  

             “Đương nhiên ngươi không giải được”.  

             Tần Ninh cười một tiếng: “Đây không phải là Vương trận, là Thánh trận!”  

             Lời này vừa nói ra, Mộc Phong lão đầu ngẩn người.  

             “Bà nội nhà nó!”  

             Mộc Phong lão đầu nhất thời mắng: “Ta nói mà, huyền văn Vương trận này cao thâm ảo diệu, trộn lẫn sức mạnh ta không biết, thật không chính đáng!”  

             “Thánh trận!”  

             Tần Ninh gật đầu một cái: “Trên thực tế, đại lục Vạn Thiên Thiên Vương ở thế giới Cửu Thiên có một tên gọi khác…”  

             “Hóa Thánh!”  

             “Biển linh thức vượt qua chục vạn mét thì chính là cảnh giới Hóa Thánh, đạt đến trăm vạn mét thì là cực trí Hóa Thánh, đột phá cực hạn trăm vạn mét, biển linh thức sẽ xảy ra thay đổi dữ dội, đến lúc đó mới gọi là Thiên Địa Thánh Nhân chân chính!”  

             “Vương trận cũng như vậy, trận pháp có thể nhốt cấp Thiên Vương cũng chính là Thánh trận!”  

             “Thứ ngươi rơi vào trước mắt chính là một cấp Thánh trận”.  

             “Ta đoán không lầm đây cũng không phải là Đế Lâm Thiên sáng chế, e rằng là Đế Lâm Thiên có người đưa xuống cho từ thế giới Cửu Thiên”.  

          

chapter content