Cự long gào thét, phóng tới hai người.
Tiếng nổ đùng đoàng kịch liệt vang lên.
Con cự long kia há miệng cắn xuống, phập một tiếng vang lên, máu tươi nổ tung.
Sắc mặt Võ Ly Thiên ảm đạm không thôi.
Nhưng nếu chỉ thế thì cũng không sao.
Con cự long kia lại đánh tới tiếp.
"Tần Ninh, ngươi sẽ không được chết yên thân đâu!"
Võ Ly Thiên phẫn nộ gào thét: "Thiên Đế các sẽ băm vằm ngươi ra, rút gân lột da của ngươi".
"Hừ!"
Tần Ninh ở trên cao nhìn xuống Võ Ly Thiên.
"Thiên Đế các có thể rút gân lột da ta hay không thì ta không biết, nhưng ta thì có thể rút da lột gân ngươi đấy!"
Một câu hừ vang lên.
Tần Ninh búng tay ra.
Lôi ĐiệnThánh Long giờ phút này há miệng ra, một hơi nuốt chửng Võ Ly Thiên cùng Ứng Tường.
Tiếng sấm sét lốp bốp vang lên, linh khí cùng linh thức của cả hai người kia dần dần tán loạn, bị sấm sét đánh tan.
Trong lúc máu tươi nổ tung, máu thịt be bét, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Sức sống của cả hai tên kia dần dần tán loạn.
Giờ khắc này, ba người Cổ Chấn, Hồng Nguyên Kiệt, Chu Dịch bị Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Tiên Nhân phu nhân, Nguyên Mậu và Chu Dịch vây công, liên tục bại lui.
"Đáng chết!"
Cổ Chấn quát một tiếng.
Ông ta không ngờ rằng, khi chính mình vừa mới để lộ thân phận thì lập tức rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.
Khốn kiếp! Vậy những năm qua ông ta ẩn náu thân phận để làm gì chứ!
Lấy giỏ trúc mà múc nước, dã tràng xe cát.
"Tần Ninh, cho dù bản tọa có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"
Hét xong, thân thể Cổ Chấn trong nháy mắt nổ tung.
Dù sao cũng chết thì ông ta sẽ kéo thêm vài kẻ chết theo.
Tần Ninh giờ phút này vung tay ra.
Con Lôi Điện Thánh Long kia lúc này hóa thành ba lớp sấm sét bao trùm lên ba người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Tiên Nhân.
Cổ Chấn nổ tung nhưng bị lớp sấm sét đỡ lại.
Chỉ là Chu Dịch cùng Nguyên Mậu thì không được may mắn như vậy.
Sắc mặt hai người tái đi, rút lui về sau.
Bọn họ nhìn Tần Ninh, muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
Cái tên này đúng là biết bao che khuyết điểm.
Là người của mình liền che chở, không phải thì trực tiếp mặc kệ?
Giờ khắc này, Tần Ninh lười quan tâm.
Cốc Tân Nguyệt có lớp sấm sét gia trì vào thì bộc phát càng thêm mãnh liệt.
Bán Vương có cường độ linh thức chín vạn mét cũng có thể hoàn toàn đối mặt ba người.
Hiện tại cũng không cần phải nhắc đến Tôn Độn cùng Hồng Nguyên Kiệt còn sót lại.
Oanh... Một tiếng nổ vang lên, Tôn Độn bị Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên đánh cho nổ tung.
Hồng Nguyên Kiệt thấy cảnh này thì hoàn toàn hết hy vọng.
Vương Giả đều chết rồi, Bán Vương như ông ta thì chạy thoát kiểu gì?
"Thiên Đế các, ta hận!"
Ông ta vừa hét xong, Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên và Tiên Nhân phu nhân đã đánh tới.
Ầm ầm... Vị Bán Vương cuối cùng bỏ mình.
Giờ khắc này, đám Thánh Khôi tràn đầy mặt đất đã giảm sút mấy phần lực công kích.
Động tác của con rối kia cũng sẽ càng thêm cứng ngắc.
Thế nhưng trận chiến vẫn không dừng lại.
Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên một thân sát khí đi tới bên cạnh Tần Ninh.
"Tiếp theo phải làm sao đây?"
Tần Ninh cười đáp.
"Bảo mọi người rút khỏi cổ thành đi!"