Những người còn lại đều lộ vẻ mặt đầy kinh ngạc khi nhìn thấy Bắc Đẩu Minh.
Năm xưa, vị này đã cố đột phá Vương Giả, đáng tiếc là lại thất bại.
Thế nhưng, có thể nói rằng, dưới Vương Giả, Bắc Đẩu Minh chắc chắn được xưng là số một.
"Lão hủ tin Tôn Độn tinh chủ".
Ánh mắt Bắc Đẩu Minh rét lạnh nhìn về phía Tần Ninh, lão ta chậm rãi nói: "Tên này đã sát hại hàng loạt người của Bắc Đẩu thế gia của ta, lần này, lão hủ chỉ tình cờ tới đây mà thôi, chưa từng nghĩ đến việc làm ầm ĩ chuyện tình lên".
"Nhưng một đám võ giả tinh nhuệ của Bắc Đẩu thế gia ta đã bị tên này tàn sát dã man!"
Nghe lão ta nói thế, Lý Nhàn Ngư không nhịn được, bèn đi lên, tức tối mắng: "Người của Bắc Đẩu thế gia các ông ngang ngược, không nói đạo lý, còn có ý định giết người cướp của, thế nhưng bị sư phụ ta trừng trị ngược lại, bây giờ còn dám ló mặt ra ngậm máu phun người thật sao?"
Bắc Đẩu Minh khịt mũi nói: "Người đã chết hết rồi, tất nhiên là các ngươi muốn nói gì chả được".
Cùng lúc đó, hở hai bên khác, có hai người đi ra.
"Thiên Thanh Viêm của Thiên Bảo lâu!"
"Diệp Ngọc Phong của thương hội Diệp gia!"
Vạn Tử Vạn thầm nói: "Bọn họ đều là hai vị Bán Vương đỉnh cấp".
Thiên Thanh Viêm chính là em trai của Bảo Vương Thiên Thanh Phong, là trợ thủ đắc lực của Thiên Thanh Phong, vẫn luôn hành xử rất khiêm tốn.
Kể cả lần đi vào hải đảo Thiên Ngoại này, không có mấy ai biết chuyện.
Còn Diệp Ngọc Phong của thương hội Diệp gia cũng là một vị Bán Vương làm việc rất khiêm tốn.
Vạn Tử Vận là người của Vạn Thiên các, do đó, ông ta khá là quen thuộc với người của Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia, thế nên, chỉ cần liếc mắt là ông ta đã nhận ra hai người bọn họ.
Cả hai người này đều rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người.
Thực lực của bọn họ chỉ kém Vương Giả có một bước.
"Thiên Thanh Viêm! DIệp Ngọc Phong!"
Tôn Độn nhìn vào hai người họ, chắp tay nói: "Đa tạ!"
"Tôn Độn tinh chủ làm việc rất chín chắn, thái độ làm người lại thành thật, hiền hậu, hiển nhiên là ta sẽ tin tưởng Tôn Độn tinh chủ rồi".
Thiên Thanh Viêm trông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ anh tuấn, giọng nói bình thản.
Lúc này, Diệp Ngọc Phong cũng tiếp lời: "Tên nhãi Tần Ninh này giết người không chớp mắt, có thế sống đến tận bây giờ, sao lại không có ai chống lưng cho chứ?"
"Lúc trước, ở trong Thiên Âm cung, tên này lấy được hai món vương khí, trên tiệc Hàm Vương, tên này lại lấy ra thêm một món vương khí nữa, hắn chỉ là một Thiên Nhân mà thôi, có nhiều vương khí như vậy, vốn đã là chuyện hết sức quái lạ rồi".
"Các vị chớ có bị lừa!"
Lời nói của Diệp Ngọc Phong và Thiên Thanh Viêm khiến cho mọi người trầm tư suy nghĩ.
Lúc này, Vạn Tử Vận hừ, nói: "Việc xấu xa mà thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu các ngươi làm còn ít sao?"
"Mà giờ lại còn đi nói chuyện chính nghĩa cơ đấy".
"Vạn Tử Vận!"
Diệp Ngọc Phong lạnh nhạt cười, nói: "Ở Vạn Thiên các, ngươi đứng hàng thứ chín nên còn có tiếng nói, nhưng hiện tại, ngươi không có tư cách nói chuyện ở đây!"
"Phải vậy không?"
Vạn Tử Vận vừa dứt lời, bèn phóng ra khí tức Bán Vương ra.
Sắc mặt Diệp Ngọc Phong thay đổi.
Vạn Tử Vận đã đột phá Bán Vương rồi ư?
"Quan hệ giữa Thiên Ngoại Tiên các ngươi và Tần Ninh gần gũi thật đấy, lẽ nào, các ngươi cũng có quan hệ gì đó với Thiên Đế các sao?"
"Mẹ kiếp!"
Vạn Tử Vận mắng.
"Tất cả mọi người đều tụ hội ở đây sao, náo nhiệt thật đấy!"
Đúng lúc này, một tràng cười vang lên, lại có một đoàn người đi đến.
Đó là phu nhân Tiên Nhân của Thiên Ngoại Tiên, bà ta dẫn theo đám người kiếm tiên, đao tiên và thương tiên đi đến đây.
Mọi người nhìn thấy người của Thiên Ngoại Tiên đến thì đều đề cao cảnh giác hơn.
Bọn họ đều biết mối quan hệ của Tần Ninh và Thiên Ngoại Tiên không tầm thường.
Tiên Nhân phu nhân mỉm cười nói.
“Ha ha, Tiên Nhân phu nhân, ngươi cũng thật là…”, một tiếng cười ôn hoà vang lên.
Lúc này, một đám người lập tức xuất hiện.