Hư ảnh giờ phút này, thật muốn khóc.
"Ta nói, không có nửa câu nói ngoa!"
"Thật sao?"
Tần Ninh vung một trảo.
Hư ảnh kia lúc này hóa thành một vệt ánh sáng ngưng tụ tại lòng bàn tay Tần Ninh.
Trong vệt sáng là một thân ảnh hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất.
"Đã như vậy cũng chẳng giữ ngươi lại làm gì!"
Nói xong, Tần Ninh bóp tay.
Hư ảnh trong nháy mắt vỡ ra.
Trong tầng thứ chín của Bách Luyện Thánh Tháp đã không còn dao động gì nữa.
Giờ khắc này, Tần Ninh đi đến trước bàn đá.
Bàn tròn đường kính chừng một mét, mang theo từng luồng khí tức mạnh mẽ lưu chuyển.
Tần Ninh giờ phút này đặt hai tay trên cái bàn tròn, thần sắc lạnh nhạt.
Dần dần, từng luồng sức mạnh lưu chuyển ra.
Toàn bộ Bách Luyện Thánh Tháp vào thời khắc này an tĩnh lại.
Tuyết Kiêu Dung đứng ở một bên thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập.
Không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng là thật.
"Ngươi..."
"Bảo bối tốt như thế để ở chỗ này cũng lãng phí, đương nhiên là thu lấy!"
Tần Ninh cười nói.
Chín chỗ ngồi cùng bàn tròn ở trung tâm đúng thật là đồ tốt.
"Đi thôi!"
Tần Ninh phất tay nói: "Nơi này cũng không có gì hay ho mà ở lại nữa".
Nói xong, Tần Ninh quay người rời đi.
Dẫn Tuyết Kiêu Dung quay về tầng thứ tám.
Khi Tần Ninh đi đến tầng thứ tám, từng luồng hỏa diễm lần lượt tránh ra.
Tuyết Kiêu Dung thấy cảnh này thì kinh ngạc vô cùng.
"Làm sao ngươi biết thế giới Cửu Thiên?", Tuyết Kiêu Dung cuối cùng vẫn nhịn không được, mặt mũi tràn đầy không hiểu mà nhìn phía Tần Ninh.
"Ta đoán!"
Tần Ninh cười.
Hai người từng tầng đi xuống.
Tuyết Kiêu Dung giờ phút này bĩu môi, dung nhan xinh đẹp mang theo vài phần bất mãn.
Hiển nhiên là Tần Ninh không có ý định nói.
Giờ này Tần Ninh lại đang suy nghĩ một vấn đề.
Đồng ý!
Là đồng ý chuyện gì?
Cái này đủ để chứng minh việc này cũng không đơn giản.
Sẽ là chuyện gì đây?
Hai người một đường đi xuống Bách Luyện Thánh Tháp, không gặp một ai.