Mà ngay tại giờ phút này, cửa cung đột nhiên đóng cửa.
Xung quanh thành cung lúc này tràn ngập hồ quang điện, kéo dài đến cả đỉnh cao nhất của cột chọc trời trên nóc cung điện kia.
Phảng phất như một tấm lưới điện trong nháy mắt che phủ xuống.
"Tần Ninh, ta không ngờ lại bắt được ngươi đấy!"
Một giọng nói tràn ngập sự ngạc nhiên lúc này vang lên.
Một người mặc trường sam mang theo vài phần lạnh lùng, mấy phần đắc ý.
Lúc nhìn Tần Ninh thì đôi mắt của kẻ này hưng phấn như chim ưng nhìn thấy thỏ con vậy.
"Tông Hoài An!"
Một trong tứ đại phó các chủ của Thiên Bảo lâu.
Nói cho đúng thì là phó các chủ duy nhất của Thiên Bảo lâu hiện tại.
Tông Hoài An nhìn Tần Ninh với ánh mắt lãnh miệt.
Giờ phút này, lần lượt từng thân ảnh xuất hiện, tổng cộng hơn trăm người đứng vững ở bên ngoài thành cung.
Trừ Tông Hoài An cảnh giới Bán Vương ra thì còn có hai khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
"Diệp Bắc Tầm và Diệp Vấn Đông, hai mạch chủ của thương hội Diệp gia".
Vạn Tử Vận giờ phút này cau mày nói.
Ba Bán Vương!
Còn có mấy tên Thiên Nhân thất bộ và Thiên Nhân ở cảnh giới khác.
Chiến trận thật lớn.
Tần Ninh nhìn Tông Hoài An, cười nói: "Ta còn tưởng rằng là đặc biệt nhắm vào ta cơ đấy, hóa ra là không phải".
"Không, chính là nhằm vào ngươi!"
Tông Hoài An giờ phút này cong ngón búng ra.
Dưới cột chọc trời trên đỉnh cung điện có một thân thể to lớn xuất hiện.
Chính là Cửu Anh!
Giờ khắc này, toàn thân Cửu Anh cháy đen, máu thịt be bét, chín cái đầu rũ xuống, mặt ủ mày chau.
"Tần gia... Ngài... Tới... Rồi sao..."
Cửu Anh hữu khí vô lực nói.
"Ngài còn không tới... Ta sẽ chết..."
"Chết cũng đáng đời".
Tần Ninh mắng: "Thiên Lôi Thánh Điện ở đây là thứ mà cảnh giới Thiên Nhân như ngươi có thể chịu được à? Không biết điểm dừng hay sao?"
Cửu Anh oan ức nói: "Ta biết sai rồi mà, bọn người này quá là khốn nạn, còn gài bẫy ta..."
Cửu Anh tức giận vô cùng.
"Ta lúc đầu phát hiện nơi đây có sấm sét có thể giúp ta biến đổi, ta chẳng phải là nghĩ có thể từ Thiên Nhân ngũ bộ tăng làm Vương Giả hay sao".
"Kết quả là ham hố rồi bị sấm sét cuốn lấy".
“Nhưng đám người kia vừa xuất hiện liền dùng xích sắt lớn đập tới, khóa ta ở trong cột sắt cổ quái này..."
"Gia, làm thịt bọn chúng đi!"
Cửu Anh tỏ vẻ tức giận, bất bình nói.
"Ngươi không thấy chúng ta đến nơi đây cũng là bị gài bẫy, bị vây lại hay sao?"
"Lát nữa nữa Thiên Lôi Thánh Điện đánh xuống, ngươi sẽ chết đầu tiên".
"Yên tâm, chúng ta sẽ cùng ngươi đến suối vàng luôn".
Nghe vậy, một cái đầu của Cửu Anh nâng lên, vẻ mặt đưa đám nói: "Thật sao?"
"Thật!"
Tông Hoài An giờ phút này mỉm cười.
"Tần Ninh, ngươi quá đen đủi!"
Tông Hoài An tiếp lời: "Lúc đầu phát hiện con súc sinh này của ngươi muốn dựa vào thiên thời để đột phá ràng buộc của bản thân, chúng ta nắm lấy cơ hội bắt sống nó nhưng mà..."
"Ngươi mới là súc sinh, cả nhà ngươi đều là súc sinh!"
Cửu Anh ghét nhất là người bên ngoài bảo nó súc sinh.
"Tần Ninh, nói thật, ta định cầm tù con thú cưỡi này của ngươi chỉ là muốn xem có thể câu được ngươi hay không".
"Dù sao nơi này nói không chừng sẽ có những người khác đến".