“Xem như ngươi ác!”
Tần Ninh lúc này hừ một tiếng.
“Cẩn thận về sau có một ngày ngươi bại bởi Nguyệt nhi của ta!”
“Vậy thì không cần ngươi hao tâm tổn sức!”
Cốc Tân Nguyệt mặc ngân giáp cười đắc ý, cô ta bước ra, toàn thân trên dưới giải phóng một luồng khí cơ nữ chiến thần ngoài ta ra còn ai vào đây nữa.
Thần hồn Băng Hoàng của Tần Ninh bị cắn nuốt từng ngụm từng ngụm…
Thời gian dần dần qua đi.
Bùm… Một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, lúc này hai mắt Tần Ninh mở ra, thân ảnh lảo đảo.
Diệp Viên Viên nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đỡ Tần Ninh.
Lúc này Diệp Viên Viên nhìn về phía gò má Tần Ninh, sắc mặt nàng kinh hãi.
“Chàng… sao vậy…”, gương mặt Tần Ninh trắng bệch đáng sợ.
Hơn nữa đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, cả người lúc này giống như bị móc rỗng tinh khí thần.
“Bị nuốt!”
Tần Ninh lúc này uể oải nói: “Bảo ta nhận thua! Ngươi chờ đó!”
Cốc Tân Nguyệt sững sốt.
Người Tần Ninh nói là ai?
Cốc Tân Nguyệt?
Vù… Vào lúc này Cốc Tân Nguyệt đang ngồi yên.
Từng đường sức mạnh trong cơ thể giải phóng.
Một luồng khí tức cường thịnh lan truyền đến bốn phía.
“Cường độ linh thức… quá cao…”, Diệp Viên Viên ngơ ngác.
Linh thức của nàng lan truyền ba vạn mét, cường độ đã vượt qua Thiên Nhân thất bộ tầm thường gấp ba lần.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt bây giờ linh thức lan truyền chắc là… chín vạn mét! Vượt qua ba lần của nàng! Điều này thật sự có chút không thể tin nổi.
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Nhờ có ta…”
Sắc mặt Diệp Viên Viên cổ quái.
Không lẽ là nhờ có Thánh Nhân chỉ đường sao?
Lúc này Cốc Tân Nguyệt đứng dậy, sắc mặt mang một chút hoang mang.
Mà chín cây cột đá vào thời khắc này hoàn toàn ngưng tụ.
Thánh Nhân chỉ đường, kết thúc! Nhưng lúc này Cốc Tân Nguyệt cũng không rời đi.
Vù… Hư không rung chuyển.
Trên đài đá, từng đường thánh quang hiện lên.
Thánh quang kia quanh quẩn bốn phía cơ thể Cốc Tân Nguyệt.
Giữa ánh sáng sáng chói, từng luồng sức mạnh tiến vào trong tứ chi bách mạch của Cốc Tân Nguyệt.
“Hơi thở Thánh Nhân!”
Ánh mắt Tần Ninh hơi sáng lên.
“Hơi thở Thánh Nhân?”
Diệp Viên Viên không hiểu nói: “Có gì khác lực Thánh Nhân?”
“Rất khác!”
Tần Ninh giải thích: “Hơi thở Thánh Nhân với Thánh Nhân mà nói có hiệu quả ngưng tụ khí tức bản thân nhất định, mà đối với võ giả đại lục Vạn Thiên mà nói cảnh giới Thiên Nhân có thể lấy hơi thở Thánh Nhân củng cố biển linh thức của mình, gia tăng tốc độ đạt đến cảnh giới Vương Giả!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Viên Viên cũng sửng sốt.
Củng cố biển linh thức?
Rất thần kỳ! Biển linh thức ngoại trừ tự bản thân võ giả không ngừng đi tử nghiệm hội tụ, ổn định, còn có thể lấy ngoại lực để ổn định?
Lúc này Tần Ninh giùng giằng đứng yên, nhìn về phía hơi thở Thánh Nhân, nói: “Khí huyết và hồn phách của ta tổn thất nghiêm trọng, hơi thở Thánh Nhân này cũng có thể mang đến một chút hiệu quả ổn định cho ta thì ta cũng đi!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh phi thân đi.
Vù… Chỉ là mới vừa đến cách cơ thể Cốc Tân Nguyệt một trăm mét, thân thể Tần Ninh trực tiếp bị bắn ngược, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy sắc mặt Tần Ninh càng tái nhợt, Diệp Viên Viên đau lòng một trận, gương mặt nhanh chóng lạnh giá, mang theo mấy phần thương tiếc.
“Đáng chết!”
Tần Ninh tức giận! Lần này thật sự tức giận! Lại là trò quỷ của nữ chiến thần kia.