Mà ai sẽ là người tiếp nhận! Hai người họ lúc đó muốn truyền lại cái gì?
Tần Ninh hiện tại hoàn toàn không biết gì cả.
Chỉ có thể xác định một chút.
Chỗ này chứa nhiều thế lực bên trong, tất nhiên phải có một nơi hiểu biết về nơi này.
Về phần rốt cuộc là ai thì phải đi tra xét một chút.
Một hàng sáu người tiếp tục đi vào sâu trong hải đảo.
Khoảng nửa ngày sau, núi rừng dần trở nên thưa thớt.
Phía trước là đất trống, thoạt nhìn nhấp nô tựa như một ngọn núi nhỏ, giống như quỹ tích sóng biển đánh vào bãi cát để lại, thực kỳ lạ.
Đám người Tần Ninh xuất hiện tại ngọn núi gợn sóng, đưa mắt nhìn về phía xa.
“Hử?”
Phía trước có hơn mười bóng dáng lập tức xuất hiện.
Hơn mười người kia đón đầu mà đến.
Tần Ninh chau mày.
Chẳng qua lúc mười người kia nhìn thấy đám người Tần Ninh thì đột nhiên sửng sốt, dừng chân lại.
“Tần công tử!”
Một gã đàn ông dẫn đầu chắp tay nói.
Thiên Đạo Minh! Nhị minh chủ Lâm Ngữ Thành.
Lâm Ngữ Thành, rất muốn khóc.
Quanh đi quẩn lại, sao lại đụng phải Tần Ninh nữa rồi?
Này cũng quá xui xẻo đi?
Tần Ninh nhìn đến vẻ mặt chua sót của Lâm Ngữ Thành, bình tĩnh nói: “Ta không có ăn thịt ông, ông sợ ta như vậy làm gì?”
Lâm Ngữ Thành vội vàng nói: “Không… không…”, “Nửa tháng gần đây trên hải đảo có xuất hiện vấn đề gì không?”
Tần Ninh mở miệng hỏi.
“Có có!”
Lâm Ngữ Thành khách khí đáp: “Nơi này không phải một hòn hải đảo, mà là mười hòn”.
“Chín hòn hải đảo quây xung quanh một vòng, ở giữa cũng còn một hòn nữa, nhưng mà mọi người lại không thể thám hiểm hòn đảo kia được…”.
“Ồ?”
Tần Ninh cười cười, nói: “Nói nghe thử chút”.
Xem ra trong nửa tháng này, không ít người đã phát hiện ra rất nhiều đồ vật trên hòn hải đảo này.
Lâm Ngữ Thành sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, từ từ nói: “Hải đảo này có tổng cộng mười hòn, nhưng riêng tòa thứ mười có một đại trận che trời bao phủ”.
“Mà chín hòn đảo khác, mỗi hòn đều chỉ có duy nhất một cây cầu thông đến hòn hải đảo thứ mười, nhưng bản thân cây cầu cũng có cấm chế”.
“Phải phá được cấm chế mới có thể đi vào bên trong hòn đảo thứ mười”.
“Hiện tại chưa có một ai thành công…”, Lâm Ngữ Thành tiếp tục nói: “Dù sao tổng diện tích của chín hòn hải đảo bằng với diện tích của một đại lục rộng lớn, lần này không ít người đến, nhưng mà đối với một nơi có diện tích lớn như thế này cũng không tính là nhiều”.
“Hơn nữa, nơi này có rất nhiều đạo tràng tốt, cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo, tất cả mọi người đều đến lấy, bận bịu không đi được”.
Lâm Ngữ Thành nói đến đây, trong lòng thở dài.
Hải đảo lớn như vậy, tại sao chưa đến một tháng ngắn ngủi đã đụng phải Tần Ninh hai lần, thật không hay ho gì!
“Hòn hải đảo thứ mười…”, Tần Ninh cười cười nói: “Vậy ông có biết trên hải đảo này có chỗ nào mà linh khí thiên địa cực kỳ loãng, hơn nữa còn có gió lốc thổi mạnh không?”
Vừa dứt lời, Lâm Ngữ Thành, Tổ Định và mấy người khác đều nhìn về phía Tần Ninh, mồm há hốc.
“Có!”
Tổ Định vô thức nói.
Hai người ngạc nhiên là bởi vì… Tần Ninh vậy mà lại đoán được nơi đó! Điều này rất quỷ dị!
“Ở đâu?”
“Chúng ta cũng chỉ là ruồi bọ bình thường chạy đến chạy lui không có phương hướng, không bằng để chúng ta đưa Tần công tử đi!”
Tổ Định cười ha hả nói.
Tần Ninh gật đầu, cũng không từ chối.
Chút tâm tư nhỏ ấy hắn vẫn nhìn ra được.
Tổ Định đơn giản là muốn nhận cơ hội này tìm chút lợi ích.
Người của Thiên Đạo Minh cùng đám Tần Ninh hội hợp cùng nhau.
Một đường hướng đến phía Tây mà đi.
Dọc đường, Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định vô cùng khách khí đi trước dẫn đường.
Mấy người Tần Ninh thì đi cùng nhau.
“Sư phụ, sao người lại biết?”
Vẻ mặt Thạch Cảm Đương khó hiểu hỏi.
“Có người diệt một tông môn, đem tông môn này chuyển đến đại lục Vạn Thiên”.
“Hơn nữa không phải gần đây mới xuất hiện, chỉ sợ nơi này đã có mấy vạn năm rồi. Chẳng qua là gần đây mới hiện ra, liền bị người khác tìm được”.