Phong Thần Châu

Chương 3501: "Nhớ kỹ lời ta nói!"  




 

Lúc này, cả hai đều trầm mặc.  

 

Bầu không khí lặng ngắt như tờ.  

 

"Là ta!"  

 

Tần Ninh chống Vương Kiếm Độ Sinh, trông hắn như sắp kiệt sức đến nơi, hắn đứng ở cửa sơn cốc, nhìn vào mười mấy người.  

 

"Thế nào?"  

 

"Các ngươi cũng định cướp đoạt Huyết Viêm Linh Hoa à?"  

 

Hắn vừa dứt lời, hai người Lâm Ngữ Thành và Tổ Định đều biến sắc.  

 

Tổ Hân Nhi cũng sợ mất hồn mất vía.  

 

"Không không không!"  

 

Lâm Ngữ Thành vội vã nói: "Tần công tử nhiểu nhầm rồi, bọn ta chỉ đi ngang qua đây thôi, trùng hợp nghe thấy nơi đây xảy ra tranh chấp, nên ghé qua xem thử thôi!"  

 

"Đúng vậy đúng vậy!"  

 

Tổ Định cũng nhanh chóng nói: "Không ngờ Tần công tử lại ở trong này!"  

 

"Hình như tình trạng Tần công tử không tốt lắm...", Tổ Định vừa nói được một nửa, thì nhìn thấy sắc mặt Tần Ninh vẫn không thay đổi, bèn vội vàng nói: "Bọn ta không có ý gì cả, nếu Tần công tử cần trợ giúp, bọn ta sẽ không từ chối, còn nếu không cần, để tránh cho Tần công tử cho rằng bọn ta có ý đồ bất chính, bọn ta sẽ lập tức rời khỏi đây!"  

 

Nghe hai người nói thế, Tần Ninh hờ hững nói: "Không cần!"  

 

Hai người thở phào nhẹ nhõm.  

 

"Làm phiền Tần công tử rồi!"  

 

"Xin cáo từ!"  

 

Lâm Ngữ Thanh và Tổ Định đều vội vã nói.  

 

Một vị Bán Vương, một vị Thiên Nhân thất bộn, dẫn theo hơn mười người cao thủ Thiên Đạo Mịn lần lượt rời đi, không quay đầu lại.  

 

Lúc này, thân thể Tần Ninh lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.  

 

"Tần Ninh..."  

 

"Tần Ninh...", sắc mặt Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên khẽ biến.  

 

"Không sao!"  

 

Tần Ninh nhẹ nhàng thở ra, nới: "Tinh huyết tổn thất rất nghiêm trọng, gốc rễ cũng bị tổn thương, trận chiến này đã hao phí quá nhiều linh khí và linh thức, cần phải khôi phục chúng".  

 

Nghe vậy, vẻ mặt hai cô gái đầy lo lắng.  

 

"Cửu Anh, canh giữ ở cửa sơn cốc, không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào đây".  

 

"Vâng!"  

 

Cơ thể Cửu Anh phóng to ra cả trăm trượng, ngồi ở cửa sơn cốc, chín cái đầu của nó quan sát khắp bốn phía.  

 

Cùng lúc đó, ở bên kia.  

 

Hai người Lâm Ngữ Thành và Tổ Định đều thở phào nhẹ nhõm.  

 

"Thế quái nào lại chạm mặt vi sát tinh này...", lúc này, Tổ Định mới dám há mồm thở dốc.  

 

"Quỷ mới biết!"  

 

Lâm Ngữ Thành nói mát: "Còn tưởng có gì hay ho chiếm được chứ, hay ho thì có đấy, nhưng lại không dám giành".  

 

Hai người liếc mắt nhìn nhau, ta một câu ngươi một câu, giống như vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh,  

 

Nếu không có thi thể của Bắc Đẩu Hải nằm ở đó, khi nhìn tới Huyết Viêm Linh Hoa, e lè bọn họ cũng sẽ nóng máu lên.  

 

Hơn nữa, thực lực của Lâm Ngữ Thành ở cảnh giới Bán Vương, có lẽ ông ta sẽ ra tay với Tần Ninh.  

 

Nhưng sự thật là.  

 

Tần Ninh và Bắc Đẩu thể gia xảy ra tranh chấp chỉ vì Huyết Viêm Linh Hoa, và hắn đã ra tay giết hết người của Bắc Đẩu thế gia.  

 

Mà bọn họ còn định ra tay đối phó với Tần Ninh.  

 

Vậy thì chẳng khác nào muốn tìm chết.  

 

Trong đám người, một vị Thiên Nhân tứ bộ của Bắc Đẩu thế gia thì thầm nói: "Tên nhãi kia chỉ là Thiên Nhân tam bộ thôi, hơn nữa, thoạt nhìn, đã bị thương rất nghiêm trọng, nếu chúng ta cùng nhau xông lên... chắc hẳn có thể giết được hắn!"  

 

"Nó là huyết Viêm Linh Hoa đấy, biết đâu hai vị minh chủ có thể đột phá thành Vương Giả!"  

 

"Nhìn tên nhãi kia cũng sắp thăng rồi...", thình... thịch... Thế nhưng, võ giả Thiên Nhân tứ bộ ấy vừa mới nói được một nửa, đã bị hai người Lâm Ngữ Thành và Tổ Định dùng một quyền một cước đánh bay...  

 

"Nhớ kỹ lời ta nói!"  

 

Tổ Định quát lớn: "Ở hải đảo Thiên Ngoại này, nếu đụng tới người của lục đại thế lực, có thể tranh một chút".  

 

"Nhưng đụng tới tên Tần Ninh kia thì mau chạy xa cho ta, chạy thật xa, dám tranh giành với hắn, không cần đến phiên hắn giết các ngươi, bổn tọa sẽ là người đầu tiên ra tay giết các ngươi tạ lỗi với hắn".  

 

"Chỉ là một đám ranh con, biết cái gì?"  

 

Tổ Định quả thật rất tức giận.  

 

Sự thật đã bày ra đó rồi, Tần Ninh là kẻ không thể trêu chọc! Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia gây chuyện với hắn.  

 

Hắn muốn ai chết thì người đó chắc chắn phải chết.  

 

Đến Vương Giả mà còn phải nói lời xin lỗi.  

 


Khung cảnh tàn khốc ấy đã nói cho bọn họ biết.  

 

Hôm nay, ở hải đảo Thiên Ngoại, lục đại bá chủ bọn họ có thể mạo phạm.  

Nhưng chỉ riêng Tần Ninh là không được!