Phong Thần Châu

Chương 346




 “Đan của Thiên Sa Mạc tốt tới đâu, ta không thấy!”  

 

Một tiếng cười nhạt vang lên, chợt thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.  

 

Tất cả mọi người đều nhìn tới một phía dưới đài.  

 

Tần Ninh mặc một bộ quần áo màu trắng, bên cạnh có Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo, càng khiến mọi người chú ý.  

 

Bị nhiều người nhìn như vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi chợt sững sờ.  

 

Công tử nhà mình, hình như từ trước đến nay đều không thích quản chuyện nhỏ nhặt mà!  

 

“Tiểu ca Tần Ninh!”  

 

Nhìn thấy Tần Ninh, vẻ mặt đại sư Khương Vinh chợt tràn đầy vui mừng.  

 

Lão ta có ấn tượng quá sâu sắc với Tần Ninh.  

 

Một lần trò chuyện, thu lời tới cuối đời.  

 

Sự hiểu biết và kiến thức về đan thuật của Tần Ninh, hoàn toàn không tương đồng với tuổi tác của hắn.  

 

“Đại sư Khương Vinh, đã lâu không gặp!”  

 

“Đã lâu không gặp!”  

 

Khương Vinh nhìn Tần Ninh, chắp tay cười nói.  

 

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc.  

 

Thiên Sa Mạc kia cũng vô cùng sửng sốt.  

 

Khương Vinh chính là linh đan sư thất phẩm, trong Thánh Đan các bọn họ có thể gọi là quyền cao chức trọng, hơn nữa, bản thân là luyện đan sư nên từ trước tới nay cũng có một chút kiêu ngạo.  

 

Nhưng khi nhìn thấy Tần Ninh thì sự kiêu ngạo trong lòng đại sư Khương Vinh lại tan thành mây khói.  

 

Hắn vẫn tỏ thái độ như lần đầu tiên nhìn thấy đại sư Khương Vinh.  

 

Ngay cả khi nhìn thấy các chủ cũng chưa thấy đại sư Khương Vinh lịch thiệp như thế.  

 

“Ngày đó từ biệt, lão phu đã sớm muốn gặp lại tiểu ca Tần Ninh rồi”, Khương Vinh thật tâm nói: “Không ngờ tới thành Thánh Nguyệt mà lại gặp tiểu ca!”  

 

“Khương đại sư khách sáo rồi!”  

 

Hai người xưng hô với nhau trông có vẻ rất quen thuộc lại càng khiến người ta kinh ngạc.  

 

“Ngươi vừa nói, không thấy ta thắng là có ý gì?”, Thiên Sa Mạc lúc này kiêu ngạo nói.  

 

Hắn ta 24 tuổi mà đã là linh đan sư tứ phẩm thực thụ. Bị người khác nghi ngờ như vậy thì trong lòng cảm thấy không thoải mái.  

 

“Thiên Sa Mạc, không được vô lễ!”  

 

Khương Vinh trách cứ nói: “Về kỹ năng đan thuật của tiểu ca Tần Ninh, lão phu cũng tự hổ thẹn không bằng. Con đường đan thuật như một đại dương mênh mông, vô tận, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác!”  

 

Cái gì?  

 

Lời này vừa nói ra khiến mọi người lại càng thêm kinh ngạc.  

 


 

 

Thiên Sa Mạc hừ một tiếng nói: “Đến đại sư Khương Vinh đã nói rồi, Thanh Phách đan của ta đẳng cấp hơn so với Thanh Phách đan của Thẩm Văn Hiên, lẽ nào ngươi còn có cách nhìn khác? Mời cao minh bày tỏ nhận định!”  

Thẩm Văn Hiên lúc này cũng lấy làm tò mò.