Tần Ninh lại nói: “Nếu đã như vậy thì ta không dùng!”
Lời vừa dứt, toàn thân trên dưới của Tần Ninh ánh lửa tản đi, Xích Dương Long Luân lúc này ánh sáng dần ảm đạm.
Bây giờ, Tần Ninh mặc áo trắng đứng yên trên ngọn núi nhìn bốn người bốn phía, hắn nhàn nhạt nói: “Tới giết ta đi!”
Lời vừa dứt.
Tứ đại Thiên Nhân hoàn toàn bùng nổ! Đây rõ ràng là Tần Ninh quá khinh bỉ bọn họ, không coi bọn họ ra gì.
“Vô Lương Nguyên Thủy kiếm!”
Phái chủ Kiếm Vô Lương một kiếm chém ra, trong cơ thể hiện ra từng ánh sáng mạnh mẽ.
Dưới ánh sáng bắn ra bốn phía, kiếm quang giống như hóa thành lồng chim, nhanh chóng chụp xuống.
Thấy cảnh này, Hứa Thiên Phong hai tay lại quơ múa, cánh tay nổi gân xanh.
Toàn thân lúc này giải phóng ra một luồng sức mạnh cuồng bạo.
“Trấn!”
Một chữ, một ngọn núi từ trên trời rơi xuống, đè trên lồng giam kiếm khí, gắt gao che cơ thể Tần Ninh.
“Thập Phương ấn!”
Lúc này lại một tiếng quát vang lên, một đường ấn ký chữ thập đột nhiên nổi lên trên mặt đất, đen nhánh như âm hồn trói buộc bao quanh lồng giam kiếm khí kia.
“Thanh Dương môn!”
Một tiếng quát xuống, trong nháy mắt trước người Thanh Viễn Minh ngừng tụ một cánh cửa.
“Ngươi tưởng rằng chỉ có ngươi có bảo khí siêu phẩm sao?”
Thanh Viễn Minh khẽ quát một tiếng.
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra.
Từng dòng linh khí mạnh mẽ, kèm theo từng luồng khí tức hỗn tạp phóng ra, rồi hòa vào trong lồng giam bằng kiếm khí.
Lúc này, tứ đại Thiên Nhân dốc hết toàn bộ sức lực.
Luồng linh khí to lớn bùng nổ ra xung quanh, làm đệ tử ngoại môn của Thiên Ngoại Tiên khiếp hãi, sắc mặt bọn họ trắng bệch.
Trời đất bây giờ cũng đổi thay.
Bốn vị Thiên Nhân dốc hết sức lực để ứng chiến, có thể tưởng tượng được khí thế hừng hực đến đâu! Giờ đây, Tần Ninh bị giam trong lồng giam bằng kiếm khí, bị tứ đại Thiên Nhân trấn áp.
Trong mắt bốn người Kiếm Vô Lương, Hứa Thiên Phong, Nguyệt Thập Phương và Thanh Viễn Minh ngập tràn sát khí.
Tứ đại Thiên Nhân cùng nhau bao vây Tần Ninh, nhưng bọn họ vẫn không dám chủ quan, lơ là.
Tên này đã từng giết chết Thiên Nhân tứ bộ, nếu bọn họ bất cẩn, rất có thể lật thuyền ở đây.
"Hừ!"
Kiếm Vô Lương khịt mũi nói: "Tần Ninh, ngươi cần phải trả giá cho tội lỗi của mình".
"Tội lỗi gì?"
Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh cũng cười cười, nói: "Ta có gây ra tội ác tày trời gì đâu nhỉ?"
"Vô Lượng Kiếm Tử chết dưới tay ngươi, sao ngươi còn không mau nhận tội?"
"Ta chỉ giết vài tên rác rưởi mà thôi, không tính là tội lỗi gì".
"Ngươi..."
"Vô Lương Thiên Nhân, nói nhảm với hắn làm gì?"
Hứa Thiên Phong đứng một bên chế nhạo nói: "Chúng ta dốc hết toàn lực, xem thử hắn còn mạnh miệng được không".
"Được!"
Bốn người đều lo đêm dài lắm mộng, trong nháy mắt, bọn họ cùng phóng ra luồng linh khí dữ dội, định giết chết Tần Ninh đang bị nhốt.
Ngay lúc này, Tần Ninh thấy thế, khóe miệng hắn khẽ nhếch.
"Hôm nay, ta sẽ chứng đạo!"