Vô Lượng Kiếm Tử đáp lại: “Hai vị, các ngươi biết điều ta nói không phải ý này”.
“Đám người này hẳn phải chết không cần nghi ngờ, vương khí trên người Tần Ninh phải thuộc về chúng ta”.
Lúc này mọi người rơi vào tuyệt vọng.
Bọn họ còn chưa chết.
Ba người này đã bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm.
Vô Lượng Kiếm Tử cười nói: “Hai món vương khí ba người chúng ta chia thế nào?”
“Cái này cũng không đơn giản”.
Khai Sơn Cự Tử cười ha ha nói: “Ba người chúng ta lựa chọn ra hai người mạnh nhất là được?”
“Còn về cái tên yếu đuối kia, đương nhiên là không có tư cách lấy được vương khí, Thiên Nhân tông môn bọn ta giữ chúng ta ở đây không phải ý như vậy”.
“Thất tử Thiên Nam ngoại trừ Tam Diệp Tử không nói, ba người chúng ta quả thật là nên phân cao thấp”.
Thất tử Thiên Nam không có xếp hạng.
Bảy người đều là thiên kiêu đương thời.
Cơ hội lần này vừa hay phân ra mạnh yếu, thuận tiện chia vương khí, phải không?
Ba người lúc này đều gật đầu.
Tần Ninh ở phía dưới nhìn thấy rõ ràng.
“Người còn chưa chết đã bắt đầu phân chia…”, Cốc Tân Nguyệt lẩm bẩm.
Đây là hoàn toàn coi bọn họ chết rồi.
“Nhìn bọn chúng đánh nhau cũng được”.
Tần Ninh cười híp mắt nói.
Lúc này bên trong trận pháp.
Mấy vị võ giả cảnh giới Quy Nhất cặp mắt đỏ ngầu, linh khí trong cơ thể không chịu khống chế, tùy ý đụng nhau.
Bùm… Trong nháy mắt, cơ thể một cao thủ cảnh giới Quy Nhất vỡ ra, hóa thành sương tuyết.
Tại sao có thể như vậy?
Lúc này ánh mắt đám người động một cái.
Trận pháp có hiệu lực rồi?
Lúc này sắc mặt ba người Hồng Lưu Thiên Nhân, Lộc Phương Thiên Nhân, Lộc Viên Thiên Nhân trở nên khó coi.
Người nọ là cảnh giới Quy Nhất nhất mạch.
Bây giờ đã không chịu nổi.
Tiếp theo sẽ là cảnh giới nhị mạch, tam mạch… cuối cùng vẫn sẽ đến lượt bọn họ.
Phải làm sao?
Lúc này trong lòng ba người nảy sinh chút tuyệt vọng.
Không thể không tuyệt vọng! Loại cảm giác chờ chết này quá khó chịu.
Hồng Lưu Thiên Nhân lúc này nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh đang ngồi trên một đoạn cây khô, cứ ngồi yên lặng như vậy.
Quá bình tĩnh.
Rất cổ quái.
Hồng Lưu Thiên Nhân nhìn về phía Lộc Phương Thiên Nhân và Lộc Viên Thiên Nhân, tỏ ý với hai người.
Không bao lâu ba người nhìn Tần Ninh.
‘Tần công tử”.
Lúc này trên bầu trời, ba người Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử, Phương Thiên Tử đã bắt đầu loạn chiến.
Hồng Lưu Thiên Nhân không nhịn được nói: “Tần công tử nếu có cách, lão hủ mặt dày mời Tần công tử ra tay”.
“Nếu không, tiếp theo chỉ có người chết nhiều hơn”.
Mọi người cũng cảm nhận được.
Linh khí bị quấy nhiễu cực lớn.
Nhưng Tần Ninh giống như vẫn bình an vô sự.
“Ngươi muốn làm gì?”
Hồng Lưu Thiên Nhân chắp tay nói: “Chỉ cần không chết, trả giá bao nhiêu bọn ta cũng có thể bỏ ra!”
“Thật?”
“Nếu nói xạo thì thiên lôi đánh!”