Dẫu có là hắn thì cũng phải chuẩn bị kỹ càng, không chút sơ sót, mới ra tay được.
"Ba vị!"
Bỗng nhiên, phía trên cây cổ thụ, linh khí ngưng tụ lại thành một bóng giáng già nua bay lơ lửng trên không trung.
"Ba vị thiếu hiệp, lão phu chỉ là một cây cổ thụ, không có khả năng công kích".
"Thế nhưng lại có kẻ dám mưu toan đánh chết lão phu, để cướp lấy quả của lão phu!"
"Nếu ba vị thiếu hiệp đồng ý ra tay giúp đỡ, lão phu nguyện giao hết tất cả trái cây của mình dâng cho ba vị, chỉ mong rằng ba vị có thể tha chết cho lão phu!"
Lúc này, cổ thụ Thiên Nguyên ngưng tụ linh khí hóa thành hình người, nói ra từng lời.
Thấy thế, cả ba người Tống Nguyên, Thôi Huyền và Huyết Nguyệt Anh tràn đầy khiếp sợ.
Cây cổ thụ này thành tinh rồi!
Vậy mà nó lại biết bí pháp này và còn giao tiếp với bọn họ nữa.
"Lão tiền bối cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu được lão tiền bối!"
Cả ba người vô cùng hào hứng.
Quả Thiên Nguyên đấy!
Là vật hiếm thấy trên đời đấy!
Thành thật mà nói, dẫu cổ thụ Thiên Nguyên không lên tiếng thì bọn họ cũng sẽ ra tay.
"Tần Ninh, không ngờ rằng, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Thôi Huyễn chế nhạo nhìn vào Tần Ninh, nói: "Bây giờ, ngươi hết đường chạy rồi nhỉ?"
"Ngươi nghĩ hay lắm!"
Tần Ninh khịt mũi khinh thường.
Mười cột ánh sáng biến thành một cái lồng giam, rồi bắt đầu thu nhỏ lại.
"Lão già kia, ngươi tưởng mình có thể chạy trốn ư?"
Hắn vừa dứt lời, cái lồng giam kia dần dần nhỏ lại.
"Ba vị thiếu hiệp, mau ra tay!"
Vừa nói xong, cả ba người Tống Nguyên, Thôi Huyền và Huyết Nguyệt Anh đều gật đầu.
Xoẹt xoẹt...
Vài bóng người nhanh chóng lao ra, rồi tấn công vào trận pháp.
Oanh rầm rầm...
Thế nhưng, ngay sau đó, cơ thể khổng lồ của Cửu Anh bỗng xuất hiện.
Oanh!
Tiếng nổ vang lên.
Trên mặt đất tỏa ra ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi.
Cơ thể nó cao lớn, chín cái đầu giờ tỏa sáng chói lọi.
"Con súc sinh này cùng lắm chỉ ở cảnh giới Quy Nhất tam mạch thôi, không cần sợ nó!"