Phong Thần Châu

Chương 314: Thuộc hạ không sợ chết nữa




               “Đại đế, ngài đang trải qua đời thứ mấy ạ?”, Thương Hư dè dặt hỏi.  

             “Đời thứ 10!”  

             Lời vừa nói ra khiến Thương Hư sững sờ.  

             “Cương vương Minh Uyên từng nói, Đại Đế trải qua 9 đời thì chắc chắn viên mãn, tại sao…”  

             “Ngươi không cần biết”.  

             Tần Ninh liếc nhìn Thương Hư, nói: “Nguyên thạch phong ấn thời không, khiến ngươi không thay đổi tuổi thọ, dáng vẻ, nhưng cảnh giới bị sa sút đáng sợ như vậy”.  

             “Bây giờ ngươi đã ra rồi thì bảo vệ đế quốc của mình cho tốt”.  

             “Đại đế!”  

             Thương Hư lúc này dập đầu bồm bộp trên đất, vội vàng nói: “Lão già cổ hủ này nguyện dùng thân tàn cung phụng Đại Đế. Sau này nếu lại được gặp cương vương Minh Uyên thì tiểu nhân sẵn sàng tạ tội với cương vương”.  

             “Ngươi không gặp được nó nữa đâu…”  

             Tần Ninh khẽ lẩm bẩm, dường như tự nói tự nghe: “Nó đã chết rồi, làm liên lụy cả Tiểu Thạch bị kẻ khác cầm tù!”  

             Cái gì!  

             Lời này vừa nói ra khiến Thương Hư tỏ ra vô cùng kinh ngạc.  

             “Hai vị đại nhân là sự tồn tại mạnh mẽ cảnh giới Hóa Thần, thế mà…”  

             Thương Hư hoàn toàn sững sờ.  

             “Ta cũng vừa mới biết, chuyện này ta tự có cách giải quyết”.  

             Tần Ninh khẽ cười nói: “Kẻ nào dám động vào người của ta, ta cũng tò mò lắm đây…”  

             Nhìn nụ cười của Tần Ninh, Thương Hư lại cảm thấy thân thể lạnh cóng.  

             Cửu U Đại Đế năm đó đã tàn sát hàng triệu người trong cơn thịnh nộ lúc bấy giờ, trở thành huyền thoại tối cao trên Cửu U đại lục, là người đầu tiên từ vạn cổ.   

             Mà giờ hắn đã quay lại!  

             Năm đó, những lời cương vương Minh Uyên nói với ông ta là thật.   

             9 đời luân hồi, vị Đại Đế kia đã trở lại.  

             “Đại đế, lão già cổ hủ này trước đây hồ đồ, xin Đại Đế cho lão già này một cơ hội”.  

             Thương Hư chân thật nói.  

             “Cho ngươi cơ hội, ngươi có nắm chắc không?”  

             Tần Ninh thờ ơ nói: “Người đi trà lạnh, vật còn người mất. Ta chỉ rời khỏi 9 vạn năm mà thôi, đáng tiếc… giờ vật còn người đã mất thật rồi!”  

             “Đại đế!”  

             Thương Hư dập đầu bụp bụp, vội vàng nói: “Đại đế, thuộc hạ thật sự không phải tham sống sợ chết mà năm đó cương vương Minh Uyên đã đặc biệt dặn dò, cho dù cương quốc sa sút, thuộc hạ cũng không cần quan tâm, trừ khi là Minh gia tuyệt hậu”.  

             “Cương vương đặc biệt dặn dò, ngoài điều đó ra thì khi Đại Đế trở về thì thuộc hạ buộc phải xuất hiện!”  

             Thương Hư vội vàng nói: “Chỉ là thuộc hạ không ngờ tới, Đại Đế ngài lại thay đổi dáng vẻ hoàn toàn…”  

             “Đây không phải là 1 trong 9 đời của ta mà là đời thứ 10, thoát ra khỏi 9 đời. Còn rốt cuộc kết quả thế nào thì ta cũng không nói trước được”.  

             Tần Ninh chậm rãi nói: “Cửu U đại lục thay đổi thật nhiều, 3 hoàng 7 vương còn sống không?”  

             “Thuộc hạ không biết, phong ấn 9 vạn năm, thuộc hạ cũng chỉ biết vài năm gần đây về thế giới bên ngoài”.  

             Thương Hư chắp tay nói: “Nhưng Đại Đế, ngài nói chuyện của cương vương Minh Uyên đã khiến thuộc hạ nhớ lại vài chuyện”.  

             “Chuyện gì?”  

             Tần Ninh nhướng mày.  

             “Theo tin tức mà thuộc hạ có được, đến giờ trên Cửu U đại lục, 4 đại tông môn tuyệt đối cao cao tại thượng, mà còn tồn tại một số quốc gia cổ, thế gia cổ cũng thâm sâu không thể đo được”.  

             Thương Hư chắp tay nói: “Trước đây, lão già này còn ngủ say thì một số thế gia cổ, quốc gia cổ lén ra tay muốn… giết thuộc hạ”.  

             “Chuyện này có lẽ đúng vào 8 vạn năm trước, trong đế quốc Thương Nghiễm có ghi lại”.  

             Tần Ninh cau mày rồi lại suy ngẫm.  

             “Có người lén giết ngươi…”  

             Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Cũng khoảng thời gian đó, Minh Uyên bị hại chết, Thiên Thanh Thạch bị người ta phong ấn. Xem ra, sau khi ta đi thì một số kẻ muốn đối phó với người của ta”.  

             “Cho nên Đại Đế, có lẽ, lần này ngài càng phải cẩn thận hơn”.  

             Thương Hư cung kính nói: “Thuộc hạ lo lắng, những kẻ kia còn có mưu đồ khác. Nếu chúng biết ngài xuất hiện thì chắc chắn sẽ ra tay với ngài!”  

             “Đến giờ, ngươi là người đầu tiên biết ta quay về”.  

             Tần Ninh liếc nhìn Thương Hư.  

             Phụp một tiếng, Thương Hư quỳ trên mặt đất, run cầm cập nói: “Đại đế yên tâm, lần này, cho dù thịt nát xương tan thì thuộc hạ cũng không từ, xông pha khói lửa vì Đại Đế cho đến chết mới thôi!”  

             “Đứng dậy đi!”  

             Tần Ninh lại nói: “Ngươi cứ mở miệng ra kêu Đại Đế, kẻ khác muốn không biết cũng khó đấy”.  

             “Vâng, công tử…”  

             Thương Hư lau mồ hôi trên trán nói.  

             Tần Ninh là ai?  

             Là người 9 đời 9 kiếp, Cửu U Đại Đế đời đầu đã khủng khiếp tới mức độ này, càng không phải nói 8 đời còn lại.  

             Cho dù Tần Ninh bây giờ chỉ là thiếu niên 16, 17 tuổi, cảnh giới Linh Luân, nhưng muốn giết Thương Hư ông ta thì vẫn có hàng trăm ngàn cách.  

             Hắn là Tần Ninh, là Cửu U Đại Đế ngày đó.  

             Tần Ninh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Thiên đạo luân hồi. Đời này của ta, cũng đi tới con đường luân hồi. Đời này sẽ là kết thúc luân hồi”.  

             “Những kẻ kia đã cho rằng ta không thể trở lại nên động tay với người của ta. Vậy thì hãy chuẩn bị nhận lấy cơn thịnh nộ của ta đi!”  

             Nghe câu nói này, thân thể Thương Hư cứng đờ.  

             Cho dù thế nào thì lần này, ông ta tuyệt đối phải một lòng trung thành đi theo Tần Ninh.  

             Năm đó, ông ta đi theo Minh Uyên trở thành 1 trong 9 soái uy danh lừng lẫy.  

             Đến giờ, đi theo Tần Ninh, Cửu U Đại Đế ngày đó vậy thì sẽ vinh quang đến mức nào?  

             “Được rồi, ngươi nên làm gì thì làm nấy đi. Một đống người đi theo nhìn bận mắt quá!”, Tần Ninh xua xua tay nói.  

             Lời này vừa nói ra, Thương Hư đã hiểu, bây giờ Tần Ninh đã không tính toán lỗi lầm trước đây của ông ta nữa.  

             Nhưng, sao ông ta có thể rời đi.  

             “Đại… công tử!”  

             Thương Hư chắp tay nói: “Bây giờ, lão già này là cảnh giới Thiên Võ, đi theo bên cạnh công tử cũng có thể cống hiến sức chó ngựa”.  

             “Nên xin công tử, ngàn vạn lần đừng đuổi lão già này. Lão già này chỉ muốn bù đắp lại lỗi lầm, chết không hối tiếc”.  

             Tần Ninh sâu xa liếc nhìn Thương Hư, cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đối phó với người nhà ngươi”.  

             “Công tử hiểu lầm tại hạ rồi. Trước đây tại hạ chưa từng xuất hiện, không phải là tham sống sợ chết, mà một là đợi Đại Đế quay lại, hai là tự thân thuộc hạ cũng khó mà bảo toàn tính mạng, có người muốn giết thuộc hạ”.  

             “Nhưng bây giờ, công tử đã quay lại thì thuộc hạ không sợ chết nữa”.  

             Tần Ninh lại liếc nhìn Thương Hư một lần nữa.  

             “Ngươi cũng tính toán lắm”.  

             Tần Ninh xua xua tay: “Được rồi, ngươi muốn đi theo thì đi theo!”  

             “Vâng vâng!”  

             Thương Hư nghe thấy vậy mới yên tâm.  

             Cứ như vậy, Tần Ninh coi như đồng ý để ông ta ở bên cạnh.  

             Chỉ cần ở lại bên cạnh Tần Ninh bỏ công bỏ sức thì sẽ có cơ hội loại bỏ khúc mắc trong lòng Tần Ninh.  

             Không lâu sau, Tần Ninh đã trở lại.  

             “Công tử!”  

             Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi nhìn thấy Tần Ninh bình an vô sự thì thở phào một hơi.  

             Tuy nói, Thương Hư tỏ ra rất sợ hãi, nhưng ai dám đảm bảo, gã này không đột nhiên tấn công Tần Ninh.  

             “Xong việc rồi, đi thôi!”  

             Tần Ninh xua xua tay, thản nhiên nói.  

             Xong việc rồi?  

             Thật sự là xong việc rồi sao?  

             Những chuyện này, các cô không cần phải hỏi.  

             “Công tử, đợi thuộc hạ với!”  

             Mà đúng lúc này, sau lưng chợt vang lên một giọng nói.