Phong Thần Châu

Chương 300: Muốn lấy ít đồ Của ông




               Thời gian dường như dừng lại, Tần Ninh ngồi đó không nói một lời.  

             “Ngươi cũng đừng nghĩ nữa. Bây giờ ngươi đã kết thúc chín đời chín kiếp, nhưng trải qua đời thứ 10 thì dựa vào tư chất của ngươi mà muốn trở lại Cửu Thiên Vân Minh cũng là chuyện sớm muộn”.  

             “Có ngươi ở đó, ta nghĩ mấy vị thân nương của ngươi nhất định sẽ không náo loạn với mẹ ngươi”.  

             “Nói thật lòng, giá trị thân phận của ngươi có vài phần giống với cha ngươi, có thể khiến mấy vị thân nương của ngươi đoàn kết một lòng”.  

             Lão già xa xăm nói.  

             “Ta hiểu…”  

             Tần Ninh quả thật rất rõ điều này.  

             Trong rất nhiều chị em thì tư chất của hắn xuất sắc nhất, mấy vị thân nương cũng coi hắn như con đẻ.  

             “Được rồi, được rồi…”  

             Tần Ninh xua tay, xoa xoa hai bên thái dương.  

             Bây giờ không phải là lúc cân nhắc đến chuyện này.  

             “Cửu Thiên Vân Minh, không có cha ta thì còn có ta, sợ gì mấy tên điên cuồng muốn vượt mặt”.  

             Tần Ninh cười híp mắt nói: “Sớm muộn cũng có một ngày, chúng sẽ biết, thế giới các thần cần hòa bình chứ không phải phản kháng”.  

             Nhìn thấy biểu cảm của Tần Ninh, lão già im như thóc, lẩm bẩm nói: “Cái bộ dạng này thật sự giống ông già nhà ngươi…”  

             Lúc này, Tần Ninh đứng lên, thở phào một hơi.  

             “Cần lấy một số thứ ở chỗ ông…”  

             Tần Ninh cười khà khà nói.  

             “Hả? Không được, lão đây chỉ còn lại một lõi cây để duy trì, ngươi còn muốn lấy lõi cây của ta thì ta sống thế nào!”  

             “Lắm lời cái gì, ta không lấy lõi cây của ông, chỉ cần dịch Mây Thần của Mây Thần Ngũ Hành, cũng không cần nhiều, chỉ cần một bình nhỏ là đủ”.  

             Lời này vừa nói ra, sắc mặt lão già nhăn nhó vô cùng.   

             Một bình dịch Mây Thần Ngũ Hành, đó chính là hút máu của ông ta mà.  

             “Cho không đây?”  

             “Cho cho cho…”, lão già khổ sở nói.  

             Không cho được sao? Không cho thì chính là chết đấy!  

             Tần Ninh lấy ra một bình ngọc màu xanh lục, to bằng bàn tay, bàn tay vung lên đẩy chiếc bình rơi xuống bên thân cây.  

             Những tiếng tí tách vang lên, từng giọt chất lỏng chảy vào trong bình ngọc bích.  

             Dịch Mây Thần Ngũ Hành!  

             Ánh mắt Tần Ninh lóe sáng.  

             Có thể nói trên toàn đế quốc Bắc Minh, hay là trên toàn Cửu U đại lục đều không thể tìm thấy thứ này.  

             “Đa tạ!”  

             Sau khi lấy đủ một bình, trong mắt Tần Ninh lộ ra vẻ vui mừng phát điên.  

             Nếu Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng.  

             Từ khi các cô đi theo Tần Ninh đến giờ, vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng vui mừng như điên của Tần Ninh thế này.  

             “Bên ngoài có rất nhiều người tới, ông cẩn thận bảo vệ nơi này. Còn nữa, sau này có thể để hậu nhân của hai nhóc thối Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch đi vào đây, nhưng ông cũng phải trông chừng, không thể phá hỏng mất gốc rễ của nơi này”.  

             “Hê hê, cái này thì ngươi yêu tâm. Trên trời dưới đất này, trừ ngươi ra thì ta không sợ bất kỳ ai. Ai dám làm loạn thì ta thịt luôn kẻ đó”.  

             “Lão già lắm lời, ta đi đây!”  

             Tần Ninh đứng dậy, rời đi.  

             Nghe thấy câu nói này, lão già chợt thở phào một hơi.  

             Nhưng bỗng nhiên, bước chân của Tần Ninh chợt dừng lại.  

             “Ấy… sao thế? Thiếu chủ Mục Ninh?”, lão già cảm thấy căng thẳng ngay.  

             Tần Ninh xoay người, nhìn lão già, thành thật nói: “Lão già, chỉ cần ông liên hệ được với cây Thế Giới thì đừng quên nói cho đám người của thế giới các thần, ông đây sớm muộn cũng có ngày quay lại”.  

             “Dám bắt nạt mẹ ta, bắt nạt anh chị em ta thì ông nói cho chúng biết, đến lúc đó, ngay cả cơ hội cầu xin cũng không có đâu”.  

             Bước đi của Tần Ninh mạnh mẽ, từng bước rời khỏi nơi thật sâu trong rừng già.  

             Nghe vậy, lão già khẽ giật mình.  

             “Đáng sợ, đáng sợ, chọc không nổi, không dây vào được, cùng lão già nhà hắn đúng là đúc từ một khuôn mà ra”.  

             Sau đó, trong khu rừng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.  

             Tần Ninh từng bước đi ra tới lối ra của khe núi.  

             Hắn ngồi xuống, thở dài, lấy bình ngọc ra, đổ ra một giọt dịch Mây Thần Ngũ Hành.  

             Mây Thần Ngũ Hành có thể gọi là linh tài thiên địa, sản sinh linh trí, thực lực lay động trời cao, chính là tổ của vạn cây.  

             Nếu nói tổ của vạn cây, quả thật có chút gượng ép.  

             Năm đó, vô thượng thần đế đã dùng một đoạn Mây Thần Ngũ Hành để nuôi dưỡng thành một cây thế giới, có thể gọi là chấn động vạn giới.  

             Mà sau đó, Vô Thượng Thần Đế thống nhất vạn giới, chính là dựa vào cây Thế Giới, cải tạo triệt để vạn giới, được tất cả các tộc thần gọi là Vô Thượng Thần Đế.  

             Đánh vỡ vách ngăn, dung hòa vạn giới.  

             Xây dựng lại võ đạo, đổi sang một diện mạo mới.  

             Năm đó, võ giả dựa vào chân nguyên để tu hành mà bây giờ thì dùng linh khí.  

             Tất cả những điều này là những thành tựu của Vô Thượng Thần Đế và cũng là công lao của cây Thế Giới.  

             Vì vậy, kể từ khi thế giới các thần ra đời thì toàn bộ thời gian của thế giới được gọi là kỷ nguyên mới.  

             Rất nhiều chuyện của kỷ nguyên trước đã bị hóa thành lịch sử phủ bụi.  

             Cây Thế Giới mới là thực sự là tổ của vạn cây, Mây Thần Ngũ Hành có thể coi là con của cây Thế Giới, thậm chí còn là một đứa trẻ chưa ra đời.  

             Nhưng cho dù như thế thì Mây Thần Ngũ Hành vẫn vô cùng mạnh mẽ.  

             Cây Thế Giới chỉ có một còn Mây Thần Ngũ Hành thì lại có rất nhiều.  

             Năm đó, Vô Thượng Thần Đế và Phong Thiên Thần Đế đại chiến, cây Thế Giới đã nỗ lực rất nhiều nên vì thế cũng bị thương nặng, dẫn đến rất nhiều cành cây, thân cây bị gẫy rụng.  

             Mà Mây Thần Ngũ Hành được hình thành do những lá cây, cành cây gẫy rụng này.  

             Mà lúc đầu khi Tần Ninh trải qua lịch kiếp chín đời thì vừa hay phát hiện một đoạn Mây Thần Ngũ Hành trên Cửu U đại lục, thế là khi xây dựng khe Nam Thiên đã lấy đoạn Mây Thần Ngũ Hành này làm vật cốt lõi, trấn giữ khe Nam Thiên.  

             Cho nên, dù khe Nam Thiên ở dưới lòng đất, không thấy ánh mặt trời nhưng trong khe vẫn sản sinh vô số linh thực.  

             Đây chính là sức mạnh của Mây Thần Ngũ Hành.  

             Lúc này, Tần Ninh nhỏ ra một giọt Mây Thần Ngũ Hành, rơi vào lòng bàn tay.  

             Trong bất chợt, giọt Mây Thần đó biến mất không thấy đâu, dung hòa vào trong cơ thể.  

             Sau đó, toàn thân Tần Ninh như phát ra từng luồng ánh sáng xanh ngọc.  

             Hơi thở sinh mệnh mạnh mẽ, lớp sóng này mạnh hơn lớp sóng khác.  

             Dịch Mây Thần Ngũ Hành mang theo hơi thở sinh mệnh dồi dào, cho dù là người sắp chết thì cũng có thể dưỡng thân để sống lại khỏe mạnh.  

             Điều càng lợi hại là, khi lực sinh mệnh bồi dưỡng thì có thể giúp cho võ giả nâng cao tiềm năng tới giới hạn lớn nhất.  

             Đừng nói là trên Cửu U đại lục mà kể cả trong Thương Lan đại lục, thế giới các thần thì thứ này cũng dẫn tới một hồi tranh cướp sóng gió.  

             “Một giọt có thể tạo lâm hải, quả thật không sai…”  

             Lúc này, Tần Ninh thở phào. Hơi thở đó rơi xuống mặt đất lập tức cỏ dại dưới chân điên cuồng trỗi dậy.  

             Đương nhiên, Tần Ninh sẽ không bỏ qua cơ hội này, luyện hóa hết một giọt Mây Thần Ngũ Hành.  

             Thời gian lặng lẽ trôi qua từng chút, chớp mắt đã hết 10 ngày.  

             Tần Ninh khẽ mở hai mắt, thở ra một hơi, sinh khí mạnh mẽ rất rõ ràng.  

             Sắc mặt của hắn cũng có biến hóa nhỏ, dường như vô hình trung trên khuôn mặt có một tầng hơi thở thần thánh nhàn nhạt.  

             “Cảnh giới Linh Luân tầng 5!”  

             Lúc này Tần Ninh thở phào một hơi.  

             Sự phát triển điên cuồng của sức sống đã thúc đẩy, nâng cấp Linh Luân, như mong đợi.  

             “Công tử…”  

             Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và ông què lúc này cũng đứng dậy. Họ đã yên lặng chờ đợi Tần Ninh mấy ngày rồi.  

 

chapter content