Phong Thần Châu

Chương 2913: Thậm chí còn không thể kêu la được câu nào.  




 Lời nói từ từ vang lên.  

 

Đế Lâm Thiên nắm tay, trước người bỗng xuất một thanh trường kiếm bắn thẳng đi.  

 

Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm thay đổi ánh mắt, lập tức lấy kiếm nghênh tiếp.  

 

Tần Ninh đứng tại chỗ, ánh mắt không thay đổi.  

 

Keng keng keng...  

 

Một trận ánh kiếm lấp lóe.  

 

Đế Lâm Thiên này xuất thủ không làm cho người ta cảm thấy một khí thế Vương Giả hùng bá.  

 

Thế nhưng mọi người ở phạm vi hơn mười dặm xung quanh nhìn thấy thân ảnh kia thì đều xác định.  

 

Vị này so với Hoàng Nhất Lôi lại càng mạnh hơn.  

 

Bọn họ không thể phản kháng nổi khí thế nghiền ép này.  

 

Thậm chí còn không thể kêu la được câu nào.  

 

Giờ khắc này, mọi người ngơ ngác nhìn lên trên.  

 

Keng keng...  

 

Hai thanh trường kiếm lúc này bị đẩy lui.  

 

Sở Thanh Phong cùng Sở Mộng Lâm tái mét mặt mày, rút lui về sau.  

 

Hai người bọn họ dù sao không phải Vương Giả chân chính.  

 

"Xem ra, không quá ngàn năm, hai người các ngươi liền có thể đến cảnh giới Vương Giả!"  

 

Đế Lâm Thiên lạnh nhạt nói.  

 

"Chỉ là hôm nay hai người các ngươi lại phải chết ở nơi đây".  

 

Lời này vừa nói ra, một khí tức dọa người vào thời khắc này rơi xuống.  

 

"Lời này của ngươi nói ngược lại thật tăng thể diện cho bản thân ngươi quá".  

 

Tần Ninh lúc này lên tiếng.  

 

"Phân ra một nửa sức mạnh tới đây, coi như ngươi mạnh hơn Hoàng Nhất Lôi thì một nửa sức mạnh này của ngươi có thể mạnh đến mức nào?"  

 

Tần Ninh giờ phút này nheo mắt lại.  

 

"Một nửa sức mạnh khác hẳn là đang nhìn Thanh Vân đi?"  

 

Lời này vừa nói ra, Đế Lâm Thiên im lặng.  

 

"Bất kể như thế nào, đại kế của Thiên Đế các không được phép sửa đổi, Tần Ninh, ngươi phải chết".  

 

Nói xong, bàn tay Đế Lâm Thiên lúc này trực tiếp phủ xuống.  

 

Một chưởng đơn giản phủ xuống lại đột nhiên như một cú nổ trong nháy mắt nổ tung ra.  

 

Trong lúc rơi xuống, ánh sáng càng trở nên mạnh mẽ.  

 

Một tiếng cười nhạt lúc này vang lên.  

 

Thanh âm kia rơi xuống, một thân ảnh đã đi tới trước mặt cả ba người.  

Bàn tay vung lên, một ánh sáng lóe lên, hóa thành một sơn phong lao thẳng lên.