Phong Thần Châu

Chương 2879: Rốt cuộc là đủ chưa đó?  




 "Hả?... Hả?"  

 

Ngươi sẽ không thật sự chết?  

 

Còn ta thì sao?  

 

Lúc này Cửu Anh mới bắt đầu hoảng loạn...  

 

Không quan tâm nó chết hay sống, lỡ nó chết thật thì phải làm sao?  

 

Nó còn chưa biết vì sao lại đến muôn vàn đại lục, chưa biết vợ con mình là ai nữa?  

 

Không thể chết được!  

 

Cửu Anh "nhìn" về phía Tần Ninh, nhịn không được mà cầu xin: "Chủ nhân à, ngươi cẩn thận chút nha, thân thể ta mảnh mai lắm, chúng ta đánh không lại thì chạy cũng được, đừng cố thể hiện..."  

 

"Lắm lời, lăn sang một bên đi, còn nói nữa ta không ra ngoài luôn bây giờ!"  

 

Nghe vậy Cửu Anh lập tức ngậm miệng.  

 

"Thật ra thì...", Cửu Anh không thể nhịn được mà tiếp lời: "Nếu ngươi thật sự ở trong đó luôn, ta chia cho ngươi một cái đầu cũng được...”  

 

Nghe thấy vậy, Tần Ninh lảo đảo cả người, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.  

 

"Ngươi, câm miệng!"  

 

Lần này Cửu Anh thật sự không dám nói gì nữa.  

 

Cũng vừa lúc đó Tần Ninh thử hoạt động một phen.  

 

Giờ này khác này mọi người chỉ nhìn thấy.  

 

Tần Ninh ngồi trên đầu rắn mãi không cử động.  

 

Mà con Cửu Anh đó cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.  

 

Nhưng mà ngay sau đó, bỗng nhiên.  

 

Người nãy giờ vẫn luôn ngồi trên đầu Cửu Anh đã mở mắt.  

 

Một luồng hơi thở chấn động lập tức tràn lan ra ngoài.  

 

"Thuật ngự thú!"  

 

Ánh mắt Thiên Kha kinh hoàng.  

 

"Thuật ngự thú?"  

 

Vài vị Thiên Hộ Pháp phía sau đều không hiểu gì cả.  

 

"Ta cũng chỉ từng nghe qua thuật ngự thú, võ giả sẽ dùng sức mạnh hồn phách của mình để thao tác hồn phách của thánh thú, từ đó ra lệch cho đàn thú, khả..."  

 

Nói đến đây, ánh mắt Thiên Kha lại trở nên khó coi.  

 

"Nhưng ta nghe nói đây chỉnh là chiêu của thánh nhân mà, Tần Ninh còn chưa ngưng tụ hồn phách, con mãnh thú kia cũng vậy, sao hắn khống chế được chứ..."  

 

Lúc này Thiên Kha thật sự không hiểu lắm.  

 

Mà mãnh thú Cửu Anh cũng vừa lúc giơ chín cái đầu lên.  

 

Thân ảnh lảo đảo có thể thấy bằng mắt thường, chín cái đầu dường như đang quấn quanh rối vào nhau.  

 

Cửu Anh thấy một màn đó đã hoàn toàn ngơ.  

 

Rốt cuộc là đủ chưa đó?  

 

"Chủ nhân..."  

 

Cửu Anh tủi thân vô cùng.  

 

Ngươi cần phải làm quen, nhưng người ta cũng không định cho người thời gian để làm quen đâu mà!