Rõ ràng là đám người Thiên Đế các dẫn lục đại tông môn muốn chặn bọn họ ở sơn môn.
Làm sao nghe ra giống như Tần Ninh… chặn mấy tên kia?
Người của lục đại thế lực, rõ ràng là mời quân vào hũ.
Nhưng Tần Ninh giống như đã chuẩn bị xong, tiến vào bên trong hũ.
Hơn nữa rất nhiều dáng vẻ chém sạch giết sạch.
Bây giờ Tần Ninh linh cảnh Hóa Âm điên phong!
Mà Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch và Thạch Cảm Đương quả thật thực lực cũng khá mạnh.
Nhưng bên ngoài sơn môn, Doãn Tinh Vũ có thể chắc chắn chí ít có mấy vị hào hùng cái thế cảnh giới Quy Nhất đang đợi.
Bây giờ đi ra ngoài như vậy không khác nào là tự đụng vào miệng thương.
Thạch Cảm Đương giờ phút này không nhịn được nói: “Lải nhải làm cái gì? Nếu các ngươi sợ thì đừng đi, đợi ở đây”.
“Dương Phong Vân bảo chúng ta đến, không phải để các ngươi sợ chứ?”
“Sư tôn ta nói cái gì, chính là cái đó”.
“Mấy người các ngươi chờ ở đây, bảo vệ hai người Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên là được”.
Thạch Cảm Đương không nhịn được, phất tay một cái nói: “Đám người kia chắc đang đợi ở cửa, ta tới đánh trận đầu!”
“Ngươi muốn chết?”
Tần Ninh không chút khách khí mắng một câu: “Đừng tưởng rằng đến cảnh giới Vạn Nguyên rồi cái đuôi có thể vểnh lên trời, bên ngoài mấy cảnh giới Vạn Nguyên, trong nháy mắt ngươi đi ra, một trận cuồng oanh loạn tạc, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ”.
Nghe đến lời này, ánh mắt Thạch Cảm Đương run run.
“Ngươi tới!”
Ngón tay Tần Ninh chỉ ra, túm lấy Cửu Anh trên bả vai.
“Lão tử…”
Cửu Anh vừa muốn mở miệng, nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh, giọng xìu xuống, từ từ nói: “Đi cũng được…”
Lúc này, ngoài cửa lớn Thanh Nguyệt Sơn, các phe tụ tập, chỉnh trang chờ đợi.
Vù…
Đột nhiên sơn môn lớn của Thanh Nguyệt Sơn lúc này phát ra từng tiếng vù vù.
“Ha ha ha…”
Một tiếng ha ha cười lớn liều lĩnh đến cực điểm lúc này vang lên.
“Ông đây tới rồi, ai có thể giết ta?”
Giữa tiếng cười ha ha kia vang lên.
Toàn bộ dãy núi Nguyệt Lan đều chấn động.
“Giết!”