Phong Thần Châu

Chương 263: Đi vào cổ trận




  Lão ta là hoàng đế của đế quốc Vô Song, được mệnh danh là 1 trong 10 bá chủ lớn.     Đế quốc Vô Song tổ truyền là thiên tướng Vô Song, năm đó, thiên tướng Vô Song chính là 1 trong những tướng quân xuất sắc dưới trướng đại đế Minh Uyên.     Có tên trong danh sách 18 thiên tướng, là vinh quang tới cỡ nào.     Mà sau đó, trong tổ tịch cũng đã từng ghi lại, đại đế Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần từng là sức mạnh đứng trên đỉnh cao đại lục, để lại cho con cháu đời sau tài phú vô hạn.     Những năm nay, có lẽ là những tài phú đó đã bị bại gia hoàng thất Bắc Minh dùng hết rồi.     Nhưng hai đấng tôn quý để lại không chỉ có những thứ tài phú này.     Tứ Tượng Thánh Trụ và Bát Hoang Viêm Long Hộ chính là minh chứng tốt nhất.     Còn có những thứ khác hay không thì ai cũng không nói rõ được.     Lúc này, bá chủ Vô Song đứng nguyên tại chỗ không nói lời nào.     “Bá chủ, chúng ta làm thế nào đây?”     Một cường giả cảnh giới Địa Võ bước lên, cung kính nói.     “Lui!”     Bá chủ Vô Song quả quyết, nói: “Bên kia, tuy là cửa tử, nhưng lần này tới không chỉ là các đế quốc lớn, mà còn có một vài thượng quốc nhận được tin tức mà tới”.     “Nghe nói, thượng quốc Thương Long lần này cũng phái tới không ít cao thủ”.     Thượng quốc Thương Long!     Nghe thấy cái tên này, mấy vị cường giả cảnh giới Địa Võ cũng hít sâu một hơi.     Thượng quốc Thương Long là 1 trong 7 thượng quốc lớn uy danh lừng lẫy.     Tổ thượng chính là Thương Long nguyên soái, là 1 trong 9 soái!     Thời đại Minh Uyên đại đế, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch có thể gọi là song hùng. Lúc đó, trên Cửu U đại lục, các tông môn đỉnh cấp cũng phải nhượng bộ mấy phần.     Mà lúc đó, ngoài 2 nhân vật đỉnh cấp thì còn 3 hoàng, 7 vương, 9 soái và 18 thiên tướng.     Thượng quốc Thương Long chính là do nguyên soái Thương Long lập nên, mấy vạn năm phát triển đến giờ đã trở thành 1 trong 7 thượng quốc lớn.     “Nghe nói trước đây không lâu, phò mã của công chúa Long Nguyệt Nhi mà quốc chủ thượng quốc Thương Long yêu thích nhất đã bị Tần Ninh giết. Lần này, có lẽ thượng quốc Thương Long sẽ không bỏ qua cho đế quốc Bắc Minh”.     “Tần Ninh này, chỉ sợ là… cửu tử nhất sinh”.     Nghe thấy lời này, bá chủ Vô Song cười khẩy chế giễu.     “7 thượng quốc lớn, cho dù là 10 đế quốc lớn hợp lại thì không mạnh bằng bất kỳ 1 thượng quốc nào. Tần Ninh này ngông cuồng tới mức độ này, không chỉ bản thân phải chết là còn liên lụy tới đế quốc Bắc Minh cũng lụi tàn”.     “Cách thời đại Minh Uyên đại đế đã mấy vạn năm rồi, kẻ nào còn nhớ tình cảm của Minh Uyên đại đế với đám người 3 hoàng 7 vương chứ? Thế giới này chỉ nhìn thực lực”.     “Bá vương nói chí phải!”     Mọi người đều gật đầu đồng ý.     Sau đó, tất cả nhìn Tứ Tượng Thánh Trụ và Bát Hoang Viêm Long Hộ kết hợp, bao bọc cả hoàng cung Bắc Minh kín kẽ không lọt nổi một giọt nước thì đều hiểu rõ, chúng không thể nào xông vào một lần nữa.     Chuyện quan trọng nhất trước mắt là tìm cách nào tiến vào Huyền Minh đại trận mới được.     Đó là bí mật lớn nhất mà Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần, hai nhân vật phong vân năm đó để lại.     Trong đó, có lẽ không chỉ là thiên tài địa bảo, mà còn là tài nguyên đếm không hết, dùng không cạn.     Một khi nắm giữ được nó, có lẽ sẽ khiến quốc gia của mình nâng thêm một đẳng cấp.     Lúc này, tất cả mọi người đều đầy tham vọng.     Cùng lúc này, trong đầu cầu cầu vồng, đám người Vân Khánh Tiêu, Minh Ung đang nhẫn nại chờ đợi.     Không lâu sau, bóng dáng Tần Ninh mới xuất hiện.     “Tần công tử!”     “Tần công tử!”     Mọi người nhìn Tần Ninh, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.     “Đi thôi!”     Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Bá chủ Vô Song muốn đi vào từ bên này, đúng là thằng ngu mơ ngủ!”     Mấy người đều thở phào.     Tần Ninh nhìn cây cầu hướng lên trời cao, lúc này không khỏi thở dài.     “Qua bao nhiêu năm rồi, cuối cùng lại tới vùng đất này, đáng tiếc… vật còn người mất…”     Tần Ninh lẩm bẩm tự nói một mình.     “Không biết hai nhóc thối Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, bây giờ đã đạt tới trình độ nào, có lẽ sớm đã rời khỏi Cửu U đại lục, xuất phát tới Bắc Lan đại địa rộng lớn rồi”.     Tần Ninh hiểu được, với tu vi và thiên phú của hai đồ tôn thì đã định trước là sẽ không thể trói buộc trên Cửu U đại lục.     Con đường võ đạo, tu vi càng lớn mạnh, tuổi thọ càng dài, đối với hai người, 9 vạn năm không được coi là vấn đề gì lớn.     Chỉ là không biết, rốt cuộc, hai nhóc này tới giờ ra sao
     Còn đồ nhi Thanh Vân kia của mình.     Thằng nhãi đó mới khiến người ta lo lắng.     Năm đó, khi Tần Ninh bắt đầu trải qua chín đời thì đã có dự định, chín đời chín kiếp, mình sẽ dùng các loại thân phận để thu nhận đồ nhi, kết giao anh em, đợi đến khi hắn trở về Cửu Thiên Vân Minh thì chắc chắn sẽ đưa toàn bộ bọn họ đi cùng.     Chỉ đáng tiếc, chín đời chín kiếp kết thúc rồi, mà đến thời khắc quan trọng, việc sắp thành lại hỏng, bây giờ lại bước sang đến đời thứ 10.                                                Bóng hình của kẻ hại hắn phải trải qua đời thứ 10, thì hắn lại không hề có manh mối nào.     Hắn không biết bất kỳ tin tức nào liên quan tới Cửu Thiên Vân Minh.     Vì vậy phải từng bước nâng cấp tu vi, muốn quay lại Cửu Thiên Vân Minh một lần nữa thì còn phải trải qua một hành trình rất dài.     Cửu Thiên Vân Minh cần hắn, các vị nương thân, chú Tạ, chú Lục và ông nội, bà nội đều đang đợi hắn.     Mà điều quan trọng nhất là, rốt cuộc, cha đã đi đâu?     Tất cả mọi thứ cần được hắn từ từ vén lớp sương mù.     Thở dài một hơi, hắn nhìn về phía trước.     “Đầu cầu cầu vồng, con đường liên thông giữa trời cao và mặt đất, tiến vào Huyền Minh đại trận, thông tới mảnh đất Vạn Linh Vực”.     Tần Ninh lên tiếng nói: “Các người đi theo ta, đừng đi lung tung”.     “Tuy vùng đất này tràn đầy tiền bạc châu báu, nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận, cho dù là ta cũng không có cách nào cứu các người đâu”.     Nghe lời này, mọi người đều gật đầu.     Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Tần Ninh thận trọng như vậy.     Huyền Minh đại trận, Vạn Linh Vực.     Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Công tử, rốt cuộc là làm thế nào để tới nơi này?”     Nghe thấy con gái mạo muội đặt ra câu hỏi, Vân Khánh Tiêu bỗng trách mắng: “Tần công tử không nói, con hỏi làm gì?”     Vân Sương Nhi lè lưỡi tinh nghịch, rồi không nói thêm nữa.     Từ sau khi Tần Ninh tới đế quốc Vân Lam rồi trở về đế quốc Bắc Minh, thái độ của phụ hoàng với Tần Ninh là bảo gì nghe nấy.     Thậm chí, còn dặn dò cô ấy, nếu có cơ hội thì tranh thủ cơ hội được Tần Ninh thị tẩm.     Phụ hoàng từ trước tới nay luôn cao ngạo lại nói ra lời nói như vậy khiến Vân Sương Nhi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.     Chỉ là tới giờ, cô ấy vẫn không hiểu, rốt cuộc là điều gì đã khiến thái độ của phụ hoàng thay đổi 180 độ như thế.     Lẽ nào chỉ vì trong tay Tần Ninh có đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên sao?     Tần Ninh không để ý, cười nhạt nói: “Huyền Minh đại trận là một đại trận huyền diệu không thể đoán được. Nhưng huyền diệu nhất lại là Vạn Linh Vực được phong ấn dưới trận pháp”.     “Vạn Linh Vực không thuộc Cửu U đại lục. Năm đó, chính Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần được sự giúp sức của sư tôn tôn giả Thanh Vân và sư tổ Cửu U đại đế, dựa vào đại thần thông, dịch chuyển tới một mảnh không gian của thế giới”.     Di chuyển không gian, không gian của thế giới!     Nghe vậy, cả đám người xuýt xoa không thôi, cảm thấy chấn động.     Rốt cuộc là sức mạnh lớn tới đâu mới có thể dịch chuyển một mảnh không gian tới Cửu U đại lục?     Hơn nữa còn dùng trận pháp để phong ấn mấy vạn năm, quả thật là phương pháp thần thông bí hiểm.