Phong Thần Châu

Chương 254: Cầu trời hiện ra, vạn thú quay về




  Cầu vồng?     Tần Ninh đứng dậy, thở dài.     “Không phải là cầu vồng!”, Diệp Viên Viên lạnh lùng nói: “Mà là… cây cầu cầu vồng… hơn nữa nó nối tiếp với mặt đất”.      Cầu cầu vồng?     Trong mắt Tần Ninh hiện lên một tia nặng nề.     Tần Ninh sải bước đi ra ngoài sơn động.     Đứng trên sườn núi, nhìn trên trời cao kia một dải cầu vồng bảy màu, lúc này như từ trên trời giáng xuống, kéo dài tới mặt đất, sắc mặt Tần Ninh lại nặng nề thêm mấy phần.     “Công tử, chuyện này là sao?”     Vân Sương Nhi không nhịn được hỏi.     “Sắp xảy ra chuyện lớn rồi”, Tần Ninh thở dài, nói: “Bảo Minh Ung và Thiên Ám tới chỗ ta!”     “Vâng vâng!”     Vân Sương Nhi lập tức chạy đi.     Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy của Tần Ninh.     Diệp Viên Viên thì thành thực nhìn Tần Ninh.     “Công tử…”     “Huyền Minh đại trận mở rồi”, lúc này Tần Ninh cau mày nói: “Đây không phải là chuyện tốt, xử lý không tốt những thứ chạy ra thì không cần đế quốc khác ra tay, đế quốc Bắc Minh cũng tự diệt”.     Tần Ninh như lẩm bẩm một mình, nói: “Năm đó hai nhóc thối Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch giữ lại cho hậu nhân một đường lui không sai, nhưng đường lui này cũng có thể trở thành lối cụt”.     Lúc này, Diệp Viên Viên có thể nghe ra sự nghiêm trọng trong lời nói của Tần Ninh.     Nếu đến Tần Ninh cũng cảm thấy nan giải thì có lẽ thứ gọi là Huyền Minh đại trận đó thật sự nguy hiểm dị thường.     Tiểu biệt thự Vân Trung.     Lúc này, Tần Ninh đang ngồi trên xích đu, viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung tôn kính đứng phía trước.     Ông què, Minh Vũ, Tần Sơn, Tần Hải và mọi người cũng đều có mặt.     Trong lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy, không khí có chút nặng nề.     “Tần công tử, thật sự là như vậy sao?”, hoàng đế Minh Ung lo lắng nói: “Trong Huyền Minh đại trận đó, rốt cuộc là ẩn giấu thứ gì mà khủng khiếp như vậy?”     Tần Ninh lạnh lùng liếc Minh Ung nói: “Linh thú cấp 5, cấp 6, thậm chí là… linh thú cấp 9!”     Lời này vừa nói ra khiến mấy người có mặt tại đây đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.     Linh thú cấp 5 có thể so sánh với sức mạnh của cảnh giới Địa Võ.     Thiên Động Tiên chính là cảnh giới Địa Võ, nhưng chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng 1, nhưng cho dù là như thế, trong các nước đế quốc thì đã được coi là có tu vi đỉnh cấp.     Chỉ cần linh thú cấp 5 đã đủ để hủy diệt đế quốc Bắc Minh.     Chứ đừng nhắc đến linh thú cấp 6, thậm chí là… linh thú cấp 9.     Linh thú cấp 9 có tồn tại trên Cửu U đại lục không còn là điều khó nói.     “Nếu Huyền Minh đại trận thật sự mở ra, những linh thú cường đại kia chạy ra ngoài thì toàn đế quốc Bắc Minh…”, lúc này Thiên Ám cũng tỏ ra vẻ mặt khó coi.     “Cái thứ không có tiền đồ”, ông què không nhịn nổi mắng một câu: “Có Tần Ninh ở đây, các ngươi sợ cái gì?”     Nghe vậy, hai người Thiên Ám và Minh Ung ngại ngùng khẽ cười.     Tần Ninh tỏ ý khen ngợi nhìn ông què.     “Lão già nhà ông bây giờ cũng biết nịnh nọt gớm nhỉ?”     Lúc này Tần Ninh đứng lên, nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến thì lấp đất. Chuyện này cũng không thể nói là chuyện xấu gì”.     “Hai người các ông, gần đây cũng phải chuẩn bị một chút tiếp đãi khách tới thăm!”     Khách tới thăm?     Nghe lời nói này, hai người chợt hiểu ra.     Cây cầu cầu vồng xuất hiện thì e rằng những đế quốc xung quanh chắc chắc không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện hay.     Tới lúc đó, các đế quốc lớn, thậm chí là thượng quốc đều có khả năng xuất hiện.     Đế quốc Bắc Minh mấy vạn năm trở lại, từ một cương quốc lớn có thể sánh với tông môn đỉnh cấp, sa sút tới đáy đế quốc bây giờ không phải là giả. Nhưng, dù sao, nó cũng từng là cương quốc đỉnh cấp.     Ai cũng không dám nói rằng những truyền thừa và bí mật để lại trong mấy vạn năm nay đều đã bị người ta đào ra hết rồi.     Lần này cây cầu cầu vồng xuất hiện chính là một dấu hiệu.     Nhất thời, tin tức dần lan ra.     Lúc này, trên đế đô Bắc Minh có một cây cầu vồng từ trời giáng xuống, phân ra hai hướng nam bắc.     Một dải hướng bắc, rơi vào hoàng cung.     Mà dải kia thì rơi xuống vị trí gần dãy núi của học viện Thiên Thần.     Lúc này, Tần Ninh đang ở trong hoàng cung Bắc Minh.     Cây cầu cầu vồng đó sáng lên bảy sắc, dường như nối liền với trời cao.     Độ rộng mấy chục trượng, dày hơn trăm trượng, từ trên trời đổ xuống khiến người ta được thưởng thức một bữa tiệc thị giác chấn động.     Diệp Viên Viên nhìn cầu vồng, không khỏi kêu lên: “Đây là vật liệu gì?”     “Tơ Thổ Vân…”     Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Là một loại linh tơ do linh thú cấp 7 nhả ra, hơn nữa còn có độc”.     “Có độc?”     Nghe vậy, mấy người Tần Sơn, Tần Hải lập tức lùi lại.     “Bên này không có độc”, Tần Ninh cười nói: “Bên kia mới có độc”.     Lời vừa nói ra, mọi người lại càng hoang mang.     “Cầu trời hiện ra, vạn thú quay về”.     Lúc này, Tần Ninh bất chợt nói ra câu này, mấy người đều không rõ đầu cua tai nheo ra sao.     “Mọi người chuẩn bị thật tốt, khoảng 10 ngày nữa chúng ta xuất phát”.     Xuất phát, tới đâu?     “Huyền Minh đại trận, Vạn Linh vực!”     Tần Ninh cũng không nói nhiều, chắp tay sau lưng, chậm rãi rời đi.     Mà bên ngoài học viện Thiên Thần, phía gần dãy núi, lúc này trên dải cầu cầu vồng kia tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.     Nhưng nhìn kỹ thì thấy trên dải cầu cầu vồng đó có một lớp các ngôi sao bảy màu bám lên.     Cảnh tượng này cũng thu hút không ít võ giả tu luyện trong núi.     Một số người nhiều chuyện không nhịn được mà đi lên cây cầu cầu vồng đó, đột nhiên ngôi sao bảy màu kia chợt bay bổng, âm thanh xuy xuy vang lên, trong chớp mắt cơ thể của người nhiều chuyện kia bị ngôi sao nuốt chửng, sạch sẽ không còn chút cặn nào.     Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh hoàng.     Sau đó, tin tức dần lan ra.     Đế đô Bắc Minh xuất hiện hai dải cầu cầu vồng.     Một dải trong hoàng cung, một dải ở ngoài học viện Thiên Thần.     Mà hai cây cầu cầu vồng này không giống nhau. Bây giờ trông có vẻ như đầu cầu bên ngoài học viện Thiên Thần rất nguy hiểm.     Mà đầu cầu trong hoàng cung Bắc Minh thì lại rất an toàn.     Tin tức không chỉ lan ra khắp đế quốc Bắc Minh mà còn nhanh chóng kéo sang các quốc gia khác.     Thời gian 10 ngày, vụt một cái trôi qua.     Trong 10 ngày này, Tần Ninh vẫn luôn trong phòng, an tĩnh tu luyện, gần như không có hoạt động gì.     Kẹt một tiếng, Tần Ninh mở cửa phòng, mấy người đang yên lặng chờ dợi.     Một bóng người đi ra, mặc quần áo trong màu trắng, cổ tay viền vàng, mang lại cảm giác như một thư sinh, nhưng giữa hai lông mày lại hiện ra vẻ sắc bén.     Tóc dài được búi lên, hai bên tóc mai đung đưa trong gió nhẹ, chính là Tần Ninh.     Nhưng Tần Ninh lúc này trông hoàn toàn khác.     Trên khắp cơ thể có một ánh sáng ẩn hiện khác nhau, thu hút ánh nhìn mọi người.     “Chúc mừng công tử đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 1”.     Ánh mắt ông què vô cùng tinh tường, lên tiếng nói.     Cái gì?     Cảnh giới Linh Luân tầng 1?     Lúc này, Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm cùng mấy người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều choáng váng.     Tu vi của Tần Ninh nâng cấp lúc nhanh, lúc chậm.     Dường như hắn không lo lắng vì quá nhanh sẽ dẫn tới nền tảng không ổn định, mà quá chậm thì sẽ để lỡ thời gian tốt nhất để tu luyện nâng cấp cảnh giới.     Dường như nâng cấp phải xem tâm trạng của hắn.     “Âm Dương Ly Hợp Kim thể đột phá tầng 2, cũng nên đột phá cảnh giới rồi”.     Tần Ninh vẫy vẫy tay, không để tâm mà nói: “Được rồi, chuẩn bị xuất phát”.     Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng theo sau, ông què đi bên cạnh.     Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm cùng Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Hứa Thông Thiên, có thêm Tiểu Thanh và Tiểu Phi thành một đoàn người bắt đầu xuất phát.     “Công tử, chúng ta ở học viện, tại sao không xuất phát luôn từ đầu cầu ở học viện Thiên Thần?”, Vân Sương Nhi ngồi trên xe ngựa, không nhịn được hỏi.     Nghe câu nói này, Diệp Viên Viên lại che miệng cười.

 

chapter content