Phong Thần Châu

Chương 2410: Chuyện khó chấp nhận nhất




 Tần Ninh mỉm cười chân thành, Ôn Thanh Kỳ lại càng thêm tức giận.  

 

Tên khốn nạn này!  

 

Ôn Thanh Kỳ mắng một câu, khẽ nói: “Khốn kiếp, khốn kiếp!”  

 

“Ta muốn giết ngươi!”  

 

Ôn Thanh Kỳ chém trường kiếm trong tay ra.  

 

Nhưng lại bị đánh lui một lần nữa.  

 

Giờ phút này, mười mấy người của Vô Cấu Kiếm Phái đều vô cùng kinh ngạc.  

 

Một màn này thật sự khiến người ta khó có thể tin.  

 

Ôn Thanh Kỳ chính là thiên tài tuyệt thế của Vô Cấu Kiếm Phái.  

 

Được xưng là Thanh Kiếm tử trong bốn Kiếm tử của Vô Cấu.  

 

Nếu bây giờ mà bị người khác nhìn thấy một người cảnh giới Sinh Tử tam kiếp như Ôn Thanh Kỳ bị một thanh niên cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp không biết tên trêu tức như vậy, chắc chắn sẽ phải há mồm ra vì kinh ngạc.  

 

 

 

Vô Cấu Kiếm Phái!  

 

Một trong ba đầu sỏ của Bắc Lan.  

 

Vô Cấu Kiếm Phái có thể phát triển được từ hơn mười vạn năm trước là do một tay Vô Cấu Thiên Nhân sáng tạo và phát triển lớn mạnh.  

 

Ở đại lục Thương Lan ngày trước, Vô Cấu Kiếm Phái cũng là một thế lực đầu sỏ.  

 

Đại lục Thương Lan chia thành năm phần, Bắc Lan bị ba đầu sỏ cai quản.  

 

Chính là Vô Cấu Kiếm Phái, thế gia Bách Lý cùng với thư viện Thái Hư.  

 

Mà Vô Cấu Kiếm Phái hiện tại cũng là thế lực đầu sỏ chân chính.  

 

Chí ít ở Bắc Lan cũng không có ai dám gây sự với họ.  

 

Vô Cấu Kiếm Phái có mười mấy vạn đệ tử.  

 

Bốn đệ tử xuất sắc nhất được xưng là Vô Cấu tứ Kiếm tử.  

 

Ôn Thanh Kỳ chính là Thanh Kiếm tử.  

 

Một là bởi vì tên của cô ta có chữ “Thanh”.  

 

Hai là vì môn kiếm thuật mà Ôn Thanh Kỳ xuất sắc nhất - Thập Nhất Thanh Phong Kiếm Quyết.  

 

Thế mà bây giờ, Ôn Thanh Kỳ thi triển kiếm thuật mình quen thuộc nhất nhưng lại bị người đánh bẹp.  

 

Mấu chốt là người này chưa từng nổi danh, không nghe nói tới bao giờ.  

 

Chuyện khó chấp nhận nhất đó là.  

 

Ôn Thanh Kỳ - cảnh giới Sinh Tử tam kiếp.  

 

Nhưng Tần Ninh chẳng qua mới đạt cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.  

 

Phanh...  

 

Một tiếng “phanh” vang lên, sắc mặt Ôn Thanh Kỳ tái mét, khóe miệng phụt máu tươi, cả người lui về sau.  

 

Trường kiếm trong tay xuất hiện