Phong Thần Châu

Chương 2363: “Ghê tởm!”  




 Đạo Thiên Hành nhìn thấy cảnh tượng này liền lắc đầu: “Ta còn chưa nói là nguy hiểm thế nào, ngươi đã chạy mất…”  

 

“Rốt cuộc là nguy hiểm như thế nào?”  

 

Lý Nhàn Ngư không nhịn được hỏi.  

 

“Hẳn là nguy hiểm đến tính mạng!”  

 

Đạo Thiên Hạnh nghiêm túc nói: “Dường như là kích hoạt một loại từ trường nào đó, khiến nhóm người của thư viện Thái Hư bị vây nhốt bên trong”.  

 

“Mà hiện tại, thế lực các nơi đều chuẩn bị dùng người của thư viện Thái Hư để tế trời, mở ra vùng từ trường đó, lấy đi kiếm U Khô”.  

 

“Từ trường Vạn Ác!”  

 

Lúc này, sắc mặt của Giang Bạch cũng thay đổi.  

 

“Đúng đúng đúng, ta nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, ta đã từng gặp loại từ trường này rồi”, Đạo Thiên Hành gật đầu nói: “Lấy sự độc ác của lòng người, ngưng tụ thành trường, lấy sức mạnh của đất trời, hội tụ thành từ”.  

 

“Từ trường Vạn Ác!”  

 

Ở bên cạnh, đôi mắt của Phúc Lão khẽ chuyển động.  

 

“Đi, đi xem xem!”  

 

Mấy người bọn họ lập tức di chuyển.  

 

Mà giờ phút này, tốc độ của Tần Ninh đã nhanh hơn.  

 

Khi đạt tới cảnh giới Niết Bàn tầng bảy, linh khí trong cơ thể Tần Ninh đã có sự chuyển hoán, có thể ngưng tụ được bảy thuộc tính lớn, đây là hắn không tu luyện Phong Linh lực, nếu không tốc độ sẽ còn nhanh hơn nữa.  

 

Lúc này, Tân Ninh nhíu mày.  

 

Sự cường đại của từ trường Vạn Ác, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai.  

 

Năm đó ở đại lục Vạn Thiên, lúc rời khỏi Cửu U đại lục, hắn đã gặp một lần.  

 

Lần ấy, suýt chút nữa là hắn đã chết ở đó.  

 

Mà khi đó, hắn đã thức tỉnh nhưng còn chưa trải qua kiếp nạn chín đời chín kiếp, thân là thiếu minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, hắn biết rất nhiều.  

 

Nên vẫn còn có thể trở lại.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh không dám nghĩ tới.  

 

Nếu như đám người Tần Hải bị nhốt trong từ trường Vạn Ác, cho dù là cường giả cảnh giới Sinh Tử dẫn người tới…cũng sẽ chết.  

 

…  

 

Lúc này, bầu trời thoáng đãng.  

 

Bên trong tàn tích Tử Hiên Các rộng lớn.  

 

Tới tới lui lui rất nhiều võ giả.  

 

Ở phía cực đông có một toà tế đàn, dài rộng vạn mét, cao chót vót, trăm mét phía trên là những bậc thang nối tiếp nhau.  

 

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy xung quanh cầu thang có bốn cánh cửa tối đen cực lớn, vô cùng nguy nga, khí thế cường đại.  

 

Mà giờ phút này, bốn cánh cửa lớn ấy đang không ngừng phun ra sương đen dày đặc, bay lượn ở bên trên tế đàn.  

 

Đồng thời, bên trên tế đàn là hơn một trăm người đang đứng đó.  

 

“Ghê tởm!”  

 

Một tiếng quát vang lên: “Đạo sư Vương, đám người này thật ghê tởm!”