Phong Thần Châu

Chương 234: Dám động đến họ, ta diệt cửu tộc nhà ngươi




  “Đến thẳng Tần phủ!”     Tần Ninh thét lớn.     Mấy người xông thẳng lên, không quan tâm màn chém giết trên đường.     Thành Lăng Vân, đến nay đã sát nhập cả mấy thành trì xung quanh, Tần Thương Sinh được phong làm thành chủ, được đế quốc Bắc Minh phong làm Hầu gia.     Lúc này, tại thành Lăng Vân, trong Hầu phủ.     “Viễn Sơn huynh, huynh đi trước đi!”     Một tiếng thét vang lên, đại sư Đỗ Triết nặng nề nói: “Nhanh đi tới dãy núi Lăng Vân, nói với Tần hầu gia, ngàn vạn lần đừng quay về, bảo ông ấy đưa người tới Đế Đô tìm công tử Thánh Tâm Duệ của nhà ta!”     Đại sư Đỗ Triết toàn thân đầy máu, nặng nề nói.     Bên cạnh là Tần Viễn Sơn với bộ quần áo màu trắng cũng đã nhuốm màu máu đỏ.     “Đại sư Đỗ Triết, muốn đi thì cùng đi”.     Tần Viễn Sơn lúc này gằn giọng nói: “Tần gia ta là gia tộc hầu gia mà đế quốc phong tước, thành chủ thành Lăng Vân, kẻ nào to gan như thế, dám giết đến cửa!”     Tần Viễn Sơn phẫn nộ không thôi.     “Viễn Sơn huynh, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến chuyện này, đi đi!”     Viu…     Đúng lúc này, một âm thanh phá không bỗng nhiên vang lên.     Trong lúc âm thanh phá không đó vang lên, ở bên cạnh đại sư Đỗ Triết có một người bị nổ tung lồng ngực, máu tươi ồ ạt chảy ra.     “Cha…”     “Tư Viễn…”     Đại sư Đỗ Triết nhìn con trai ngã trong lòng mình thì bỗng chốc đau lòng không thôi, đau đớn gào lên.     “Đi?”     Một âm thanh lạnh lẽo, chậm rãi vang lên: “Hôm nay, các ngươi không ai đi nổi đâu!”     Soạt soạt soạt, mấy bóng người lần lượt xông vào Hầu phủ.     Lúc này, hộ vệ của Hầu phủ đã không chống đỡ nổi.     Tần Viễn Sơn nhìn xung quanh, tâm trạng nặng nề.     Từ khi Tần Ninh tới Đế Đô thì Tần gia ở thành Lăng Vân nhanh chóng nổi lên.     Trở thành thành chủ thành Lăng Vân, sau đó được phong hầu, mấy thành trì xung quanh đều chịu sự cai quản của Hầu phủ.     Không chỉ như vậy, trong thành Lăng Vân bắt đầu xuất hiện một vài người không biết thân phận.     Sau đó, ông ấy và đại ca mới biết, những người này tới bảo vệ Tần gia họ.     Là người của hoàng gia Đế Đô, Diệp gia, còn có cả người của Thánh Đan các.     Nhưng bây giờ, những võ giả cảnh giới Linh Hải, Linh Đài, thậm chí cả cảnh giới Linh luân đều chết trận.     Người đến lần này rõ ràng là đã chuẩn bị vẹn toàn, dốc lực hủy diệt Tần gia họ.     Rốt cuộc là ai!     “Hóa ra thằng nhóc Tần Ninh chính là lớn lên ở nơi rách nát này, đúng là nhà quê thật!”, một tiếng cười chế giễu vang lên.     “Là các ngươi!”     Đại sư Đỗ Triết giật mình.     “Chiến Thương, Sam Vũ của Thiên Tử đảng, học viện Thiên Thần!”     Đại sư Đỗ Triết trầm giọng nói: “Chiến Thương, Sam Vũ, các ngươi nên biết, quan hệ của Tần gia và công tử nhà ta. Nếu các ngươi kiên quyết làm vậy thì công tử nhà ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”     “Thánh Tâm Duệ sao?”     Chiến Thương giễu cợt nói: “Thánh Tâm Duệ và Tần gia quan hệ có tốt đến đâu cũng chỉ vì Tần Ninh”.     “Chỉ là tới giờ Tần Ninh đã tới đế quốc Vân Lam, theo tính cách của đế quốc Vân Lam thì không giết hắn mới lạ”.     “Hơn nữa, Lăng Thiên quay về rồi, gã và Tần Ninh chắc chắn sẽ đấu một trận, cho nên kể cả Tần Ninh không chết mà quay về cũng sẽ phải chết!”     Lúc này, Sam Vũ cũng cười khẩy nói: “Cho nên, Tần Ninh sớm muộn cũng chết, Tần gia, sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt”.     “Nếu Tần Ninh may mắn không chết, từ đế quốc Vân Lam trở lại, nghe thấy gia tộc mình bị tiêu diệt, bạn bè đều bị diệt sạch thì ngươi nói xem, hắn sẽ kinh ngạc tới mức nào?”     Hai kẻ này đưa mắt nhìn nhau, ha hả cười lớn.     Tần Ninh trở thành kẻ thù của Thiên Tử Đảng, vốn dĩ là chui đầu vào chỗ chết.     Lúc này, nếu không phải là Thiên Tử đưa Lăng Thiên rời khỏi đế quốc Bắc Minh thì nào có chỗ để Tần Ninh nghênh ngang chứ?     Bây giờ, Lăng Thiên quay lại chắc chắn sẽ tự tay giết chết Tần Ninh.     Mà Thiên Tử chắc chắn sẽ ra tay, đến lúc đó, ai dám không phục?     “Muốn diệt Tần gia ta, mơ đi!”     Một tiếng hừ lạnh vang lên, Tần Thương Sinh xuất hiện, nhìn mặt đất toàn máu.     “Đại ca…”     “Nhị đệ, đệ không sao chứ?”     Tần Thương Sinh nhìn khắp nơi xơ xác tiêu điều, trong lòng đau đớn không thôi.     Từ khi Tần Ninh rời đi, hắn đã giao lại hết cho ông ấy những bí pháp để mở cửa hang sâu.     Con cháu đời sau của Tần gia, đến giờ phần lớn đều tu luyện trong hang sâu ở dãy núi Lăng Vân
     Lúc nhận được tin tức, ông ấy đã nhanh chóng trở về.     Nhưng không ngờ, trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng thê thảm như thế này.     “Đại ca, mau đi đi, huynh tới đây làm gì!”, Tần Viễn Sơn gầm lên.     “Muốn chết thì cùng chết, sao ta có thể bỏ đệ ở đây!”     “Ngu ngốc!”     Nghe vậy, Chiến Thương và Sam Vũ nhìn nhau cười giễu.     “Đến lúc này còn kể lể huynh đệ tình thâm, thật là ngu ngốc, giết hai ông thì chúng ta cũng hoàn thành nhiệm cụ, có thể quay về phục mệnh Lăng Thiên!”     Chiến Thương hừ một tiếng, sải bước ra, tung một chưởng.     Bụp bụp…     Lúc này, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn hoàn toàn không có sức phản kháng.     Bây giờ hai người đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 3, tầng 4, ở trong thành Lăng Vân chính là cao thủ đỉnh cấp, cường giả mạnh nhất.     Nhưng khi đối mặt với Chiến Thương cảnh giới Linh Đài tầng 8 thì khoảng cách vẫn còn quá lớn.     “Hôm nay, ta giết các ông xem Tần Ninh quay lại có phát điên lên không!”     Chiến Thương vung tay lên, một luồng chưởng ấn được ngưng tụ, giết hai người phía trước.     “Ngươi dám động vào họ thì ta diệt cửu tộc nhà ngươi!”     Đúng vào lúc này, một tiếng thét vang lên.     Trong khoảnh khắc, roi dài xuất hiện, chiếc roi dài cuốn lấy cánh tay của Chiến Thương.     Phụt một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, cánh tay của Chiến Thương phun máu thành vũng.     “A…”     Tiếng thét gào thảm thiết vang lên, Chiến Thương lúc này hoàn toàn choáng váng.     Ba người hiện ra trong Hầu phủ.     Người đi đầu chính là Tần Ninh mang vẻ mặt lạnh như băng.     “Ninh nhi!”     “Ninh nhi!”     Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn chợt sững sờ.     “Viên Viên, chặt đứt tứ chi của gã này, đừng giết vội!”     Tần Ninh lạnh nhạt nói.     “Vâng!”     Diệp Viên Viên đến giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 5, thực lực mãnh liệt tăng lên, Vân Sương Nhi cũng đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1.     Hai người xông thẳng ra chém giết, tất cả những kẻ trong viện thì tu vi cao nhất cũng chỉ là Chiến Thương, Sam Vũ cảnh giới Linh Đài tầng 8, là linh đồ của học viện Thiên Thần mà thôi.     Không kẻ nào có thể ngăn cản Diệp Viên Viên!     Tần Ninh sải bước, đi tới trước mặt Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn.     “Cha!”     Tần Ninh quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Nhi tử tới muộn!”     “Nhanh đứng lên!”     Sắc mặt của Tần Thương Sinh trắng bệch, vội vàng nói: “Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi!”     Hai mắt ngấn lệ, Tần Thương Sinh nghẹn ngào nói: “Ta nghe chúng nói, con giết người của đế quốc Vân Lam, đã bị chúng bắt đi, cha cho rằng…”     “Cha yên tâm”.     Tần Ninh an ủi nói: “Nơi này còn chưa xuất hiện người giết được con đâu!”     “Nhóc thối, nếu con xảy ra chuyện gì thì ta làm gì còn mặt mũi nào đi gặp mẹ con?”     Tần Ninh vung tay lên, hai quả Vân Trung Lam Yên xuất hiện nói: “Cha, nhị thúc, ăn quả này đi!”     “Nó giúp khôi phục vết thương của hai ngươi, hơn nữa còn đem lại cho hai người nâng cấp cực lớn”.     “Quả Vân Trung Lam Yên!”, đại sư Đỗ Triết đứng một bên nét mặt kinh ngạc.