Phong Thần Châu

Chương 2302: “Chuyện đùa!”  




 Phong Hiên của Phong Lôi tông thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng.  

 

“Nhãi con, có chút bản lĩnh đấy...”, Phong Hiên lẩm bẩm.  

 

“Không thể khinh thường người này”.  

 

Phong Lôi Tử mở miệng nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã có tài năng huyền trận như thế rồi”.  

 

“Hơn nữa, Vạn Khuynh Tuyết cực kỳ tôn trọng người này, ta nghĩ hắn có lai lịch bất phàm!”  

 

“Thế thì sao chứ, chẳng qua mới là Niết Bàn tứ trọng mà thôi!”, Phong Hiên hừ nói: “Niết Bàn ngũ trọng như con có thể dễ dàng đối phó hắn!”  

 

Phong Lôi Tử lắc đầu, không nhiều lời.  

 

“Tần công tử quả nhiên là thâm tàng bất lộ, chúng ta bội phục!”  

 

Tử Tiêu trang chủ mỉm cười nhìn Vạn Khuynh Tuyết nói: “Vạn tiểu thư, trận pháp đã mở ra, vậy chúng ta cùng nhau vào thôi, có lấy được bảo bối hay không thì đều dựa vào bản lĩnh của mình”.  

 

“Được!”  

 

Tức thì, bốn bên đều muốn tiến vào bên trong.  

 

“Không thể!”  

 

Tần Ninh lúc này mở miệng, nhìn vào cửa lớn.  

 

Xuyên qua cánh cửa này chính là trăm tòa cung điện!  

 

Nhưng cánh cửa này không dễ xuyên qua như thế.  

 

“Điện này, không thể vào!”  

 

Không thể vào?  

 

Lần này tất cả mọi người đều sửng sốt.  

 

Đây là đạo lí gì?  

 

Mở cửa điện ra mà Tần Ninh lại không cho vào?  

 

“Tần công tử nói thế là có ý gì?”, Tử Tiêu trang chủ khách khí nói.  

 

Dù sao thì Tần Ninh đã mở ra trận pháp, vẫn có chút bản lĩnh, lại đi cùng Vạn Khuynh Tuyết.  

 

“Vừa rồi mở ra cửa này, các người cũng nhìn thấy chữ “chết” ở trên cửa lớn rồi đó, cho nên cửa này là cửa Tử!”  

 

“Theo cấu tạo của trận pháp này thì cửa Sinh ở bên trong, cửa Tử ở bên ngoài, nếu như vào cửa Tử thì chắc chắn phải chết”.  

 

Tần Ninh từ từ nói: “Người xây dựng trận pháp này có tâm cơ thâm hậu, coi như người bên ngoài mạnh mẽ phá trận, trận tử mở ra, bên trong sẽ bị phá hủy trong nháy mắt”.  

 

“Mà cho dù là đi qua trận pháp, phá vỡ trận này thì cửa Tử sẽ mở ra, ai đi vào sẽ phải chết!”  

 

Nghe vậy, Phong Lôi Tử, Tử Tiêu trang chủ cùng Tà Linh Nguyệt đều tái mặt.  

 

“Ý của ngươi chính là chúng ta mở ra cửa này lại chỉ có thể trừng mắt nhìn mà không thể vào?”  

 

“Không sai”.  

 

“Chuyện đùa!”  

 

Phong Hiên lúc này giễu cợt nói: “Nhãi con, ta thấy ngươi chính là cố làm ra vẻ huyền bí. Mở ra rồi không cho chúng ta đi vào, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi là hiểu trận pháp”.  

 

Nếu có người xây dựng trận pháp, đặt cửa Sinh ở bên trong, cửa Tử ở bên ngoài, đó không phải là tự vây chính mình sao?  

 

Ai sẽ làm như vậy chứ?