Vân Trung Lam Yên quả là loại quả chỉ có thể sinh trưởng ở đế quốc Vân Lam. Loại quả này không phải là loại quả bình thường, mà là một loại quả vô giá. Thực sự vô giá! Quả này có thể gọi là một loại linh tài ngũ phẩm. Cần một ngàn năm để mọc ra một nụ Vân Trung Lam Yên hoa, trong vòng một ngàn năm này, nếu có bất kỳ vấn đề gì ảnh hưởng, thì việc mọc ra nụ hoa cũng sẽ thất bại. Nụ của Vân Trung Lam Yên hoa phải mất thêm một ngàn năm để phát triển. Muốn nụ khai hoa, phải chờ tới một ngàn năm. Sau đó, phải mất thêm ba ngàn năm nữa thì quả của cây mới phát triển và trưởng thành. Đó chính là Vân Trung Lam Yên quả. Hơn nữa, mỗi cây chỉ mọc ra một quả. Một quả đó hình thành, phải chờ đến năm ngàn năm ròng rã. Loại quả này, đừng nói là Tần Ninh muốn, ngay cả Vân Sương Nhi là công chúa của đế quốc, muốn có được một quả cũng khó! Bởi vì muốn thu hoạch một quả phải trải qua vô vàn khó khăn! Các hoàng đế của đế quốc Vân Lam ở mọi thế hệ đều coi nó như sinh mệnh. Tần Ninh muốn có nó, chuyện này là không thể nào. "Vân Trung Lam Yên quả, chỉ có người của đế quốc Vân Lam biết cách vun trồng, cũng chỉ có ở đế quốc Vân Lam mới có thể phát triển được". Diệp Viên Viên cau mày nói: "Nhưng quả này là vô giá, e rằng ngay cả bên trong hoàng thất cũng không có được bao nhiêu... muốn có nó... gần như là không thể..." "Người khác thì không thể, nhưng ta thì có thể!" Tần Ninh mỉm cười nói: "Lần này ta tính xem, bốn người chúng ta, cộng với đại ca, nhị ca, Hâm Hâm và Tiểu Phi, cũng như Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái, vậy thì cần mười một quả!" Bòooo... Bên ngoài xe, Tiểu Thanh bất mãn kêu lên. "À đúng rồi, còn có Tiểu Thanh nữa, vậy là mười hai quả!" Tần Ninh nhẹ nói: "Mười hai quả Vân Trung Lam Yên, không hơn không kém". "Xem như quà tạ lỗi của đế quốc Vân Lam đối với ta!" Ngay khi hắn nói ra điều này, Vân Sương Nhi đã hoàn toàn choáng váng. Diệp Viên Viên ở bên cạnh cũng bĩu môi. Bên ngoài xe, Thiên Động Tiên cũng cười khổ, Tần Ninh quả thực không sợ trời không sợ đất. Nơi này đã không còn là đế quốc Bắc Minh nữa, mà là đế quốc Vân Lam, nơi có vô số cường giả cảnh giới Địa Võ. Đây không phải là nơi mà hắn có thể tùy ý làm càn! Lúc này chỉ có Tiểu Thanh là vui vẻ như một đứa ngốc, tốc độ tăng vọt. Nó không biết Vân Trung Lam Yên quả là thứ gì, nhưng nó nghĩ chắc là thứ đó ngon lắm. Đi được hơn nửa đường, dọc theo đường đi, Tần Ninh lúc nào cũng gảy đàn, ngón đàn càng lúc càng trở nên thuần thục, tu vi của Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng tăng lên nhanh chóng. Ông què cũng được lợi không ít, kỳ thực ông ta cảm thấy cảnh giới Linh Phách của mình như đã có biến hóa. Trong mười năm qua, ông ta hầu như không tiến bộ thêm được chút nào, nhưng bây giờ, ở cảnh giới này ông ta lại cảm thấy thư thái. Cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân cùng với cảnh giới Linh Phách là Tứ Linh cảnh giới ổn định nhất nằm trên cảnh giới Cửu Môn. Tứ Linh cảnh giới, ngưng tụ linh hải, đúc linh đài, chuyển linh luân, tu linh phách, mỗi một bước tiến lên lại khó khăn hơn bước trước đó gấp vạn lần. Nhưng Thiên Động Tiên hiểu rằng điều khó khăn nhất chính là vượt qua Tứ Linh cảnh giới, đạt đến cảnh giới Địa Võ. Cảnh giới Địa Võ, linh khí bên trong cơ thể càng đậm, trong tình cảnh nguy hiểm có thể ngay lập tức đạp gió cưỡi mây. Cường giả cảnh giới này có thể bay lên không trung rất lâu, chứ không chỉ lượn lờ như ở Tứ Linh cảnh giới. Đạt được tới bước này, vậy thì trên Cửu U đại lục, ông ta sẽ không còn là tồn tại nằm dưới đáy nữa. Tứ Linh cảnh giới, đối mặt những tồn tại đứng đầu của Cửu U đại lục, đúng là chỉ nằm ở dưới đáy. Ngọn núi mà đệ tử bên trong học viện Thiên Thần tại đế quốc Bắc Minh xem là đỉnh cao nhất, thì ở trong mắt người khác cũng chỉ xem là tầng dưới đáy mà thôi. Đây là thực tế không thể chối cãi. Vì vậy, Thiên Động Tiên luôn muốn bước qua được cảnh giới Linh Phách, đột phá lên cảnh giới Địa Võ. Bây giờ, ông ta dường như đang tiến gần hơn với mục tiêu đó. Đi hết thêm một ngày, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, xe bò cuối cùng cũng đã nhìn thấy được bóng dáng hùng vĩ của thủ đô đế quốc Vân Lam. "Cuối cùng cũng sắp tới rồi!" Thiên Động Tiên thốt lên khi nhìn thấy tường thành đen kịt đang hiện ra mờ ảo. Bên trong xe, Tần Ninh vẫn đang gảy đàn, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều đắm chìm trong đó. Dọc trên đường đi, dường như bọn họ lúc nào cũng vậy, khá là tiêu dao sung sướng. "Chát... chát... chát..." Từ bên trong cổng thành, có một đám người đang thúc ngựa Hỏa Túng, oai phong phóng thẳng ra khỏi cổng thành. Đám người ngựa đó phi nước đại vô cùng nhanh, không hề quan tâm đến đám đông đang đứng ở cổng, vẫn lao thẳng vào đám đông khiến cho mọi người hoảng sợ. Nhưng khi nhìn thấy lá cờ hiệu do tên dẫn đầu đám người ngựa giương lên, lính gác cổng thành đều ngoan ngoãn chọn cách im lặng để đám người ngựa phi qua, ngang ngược vô cùng. Một người lính canh mới không nhịn được muốn chặn bọn chúng lại, nhưng đã bị một người lính canh già vội vàng ngăn cản: "Ngươi không muốn sống nữa hả, không thấy người của Lam gia đang cưỡi ngựa Hỏa Túng phóng qua hay sao? Đó là tam công tử của Lam gia, Lam Tiếu Kiêu đó!" Lời này vừa nói ra, lính mới kia nhất thời giật mình một cái. Lam Tiếu Kiêu, tam công tử của Lam gia, vô cùng ngang ngược cao ngạo, dây vào gã thì không biết sẽ phải chết như thế nào. "Mau nhìn kìa!" Mà giờ khắc này, lính mới kia nhìn ra ngoài cổng thành, có một con bò kéo theo một chiếc xe chạy đến với tốc độ cực nhanh, hỏa tốc tiếp cận cổng thành. Đám người ngựa căn bản không có ý định né tránh, mà con bò xanh kéo xe kia cũng y như vậy. "Tiêu rồi, là ai lại tự tìm cái chết, chọc giận vị công tử này, ngay cả chúng ta cũng sẽ bị liên lụy!" Người lính già lao về phía trước, cố gắng ngăn chiếc xe bò lại. Nhưng quá trễ rồi! Bang… Đám người ngựa và xe bò cuối cùng cũng đụng mạnh vào nhau. Nhưng bóng dáng con bò xanh vẫn đứng yên bất động, ngay cả chiếc xe phía sau cũng chỉ giảm tốc độ rồi dừng lại. Ngược lại chính là đám người ngựa kia, vừa đụng vào là đã văng xa về sau, kêu rên một tiếng, cả người và ngựa đều bị lật nhào! Nhìn thấy cảnh này, trong phút chốc, những người lính gác cổng thành đều sững sờ. Chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Một con bò xanh bình thường thực sự đã húc ngã được ngựa Hỏa Túng? Ngựa Hỏa Túng là linh thú cấp 2, thú cưỡi kiên nhẫn và mạnh mẽ nhất. "Là kẻ nào không muốn sống, thấy thiếu gia ta mà không biết nhường đường!" Thanh niên ngồi trên lưng ngựa hiển nhiên cũng không tầm thường, tuy rằng bị ném xuống ngựa, nhưng dáng người tiếp đất vững vàng, không bị thương tổn. Soạt... Phía sau, một nhóm người xuống ngựa, vây chặt chiếc xe bò. Mấy chục người này mang sát khí rất nặng, đều là cao thủ cảnh giới Linh Đài. Thanh niên vỗ vỗ mấy cái phủi sạch thân thể, trên eo của gã đeo kiếm, tà khí lan tràn. Thấy vậy, ông què cũng vỗ vỗ lên người Tiểu Thanh. "Ha ha, vị công tử này, thực xin lỗi, con bò này có hơi cứng đầu, ta không kéo nó lại nổi, thực sự xin lỗi công tử!" Ông què chắp tay cười nói: "Nhưng ta cho rằng ngựa Hỏa Túng của công tử cũng đang phóng rất nhanh, cả hai chúng ta đều sai, may mà công tử không bị thương, vậy thì chuyện này chúng ta cứ bỏ qua nhé?" "Bỏ qua?" Thanh niên kia chợt bật cười. "Lão cũng không biết hỏi thăm thử một chút, ở thành Vân Lam này, Lam Tiếu Kiêu ta có bao giờ bỏ qua cho người khác hay không?" Lam Tiếu Kiêu chế nhạo nói: "Lão già, dám làm cho thú cưỡi của ta giật mình tức là tự tìm đường chết, biết chưa?" Lời này vừa nói ra, nụ cười trên gương mặt ông què liền biến mất. Tiểu Thanh lúc nãy do quá hưng phấn, quên hết trời đất, nhưng ngựa của Lam Tiếu Kiêu kia cũng đã phóng quá nhanh, nếu không thì căn bản cũng sẽ không phát sinh chuyện này. Vốn là cả hai bên đều sai vì đã phóng nhanh, bên họ cũng đã xin lỗi rồi, nhưng thanh niên này vẫn muốn đổ hết lỗi lên đầu họ.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của metruyenhot.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website metruyenhot.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !