Phong Thần Châu

Chương 2142: Không thể nói linh tinh!  




 Hơn nữa, ba năm trước đây, Tần Ninh còn một mình xông vào tâm trái đất.  

 

Vì thế mà đám Ma tộc ở các thông đạo mới hoàn toàn lui lại.  

 

Một số người thậm chí còn nghĩ Tần Ninh lấy cái chết của mình đẩy lùi Ma tộc.  

 

Nhưng bây giờ Tần Ninh lại trở về!  

 

“Bái kiến Tần tông chủ”.  

 

Một vài đệ tử Thanh Vân tông lúc này vội vàng hành lễ.  

 

Vẻn vẹn là chuyện chống lại Ma tộc, Tần Ninh đã đủ hào hùng!  

 

“Tần tông chủ còn sống, thật sự quá tốt!”, một võ giả trẻ tuổi không khỏi kích động hô lớn.  

 

Nhưng hắn ta vừa nói xong cũng bị người ta lườm cho cháy mắt.  

 

“Tần tông chủ thực lực thông thiên, đương nhiên sẽ không chết”.  

 

“Nói mê sảng cái gì đấy?”  

 

“Đúng vậy...”  

 

Giờ khắc này, các đệ tử Thanh Vân tông đứng ở bên ngoài sơn môn đều ôm ánh mắt nóng bỏng mà nhìn Tần Ninh.  

 

Đó là một loại sùng bái và cuồng nhiệt.  

 

Bây giờ Tần Ninh giống như một vị thần.  

 

Một vị thần của Cửu U đại lục!  

 

Thấy vậy, Tần Ninh mỉm cười.  

 

Thực ra, chỉ chuyện đẩy lùi Ma tộc có thể sẽ không khiến cho những võ giả này biểu hiện ra thái độ cuồng nhiệt như thế này đối với hắn.  

 

Thế nhưng sau ba năm, hắn không tăng trưởng tu vi, dung hợp Bản Nguyên của Cửu U đại lục.  

 

Xét về sâu xa, vận mệnh của hắn đã nối liền với Cửu U đại lục.  

 

Những võ giả này trong vô hình cũng tràn đầy khao khát với hắn.  

 

“Thanh Vân tông mở rộng sơn môn, dạy dỗ võ giả khắp thiên thả, thu nạp hàng tỉ thiên tài”.  

 

“Đệ tử Thanh Vân tông của ta, người khác không thể chèn ép, thế nhưng cũng không được đi chèn ép người khác”.  

 

Tần Ninh từ từ nói: “Mong rằng các ngươi sau khi tiến vào Thanh Vân tông thì sẽ theo đuổi việc thăng cấp võ đạo là chính!”  

 

“Thế giới này diện tích rộng lớn, lại càng mênh mông hơn những gì các ngươi biết”.  

 

“Cường giả cũng không phải là đi bắt nạt kẻ yếu, mà là theo đuổi cùng tìm hiểu võ đạo, thiên địa này tràn ngập những hiểm cảnh, chỉ có cách trở nên đủ mạnh mẽ thì mới thấy được, hiểu được”.  

 

Nói ngắn ngủi mấy câu, Tần Ninh xoay người rồi vào bên trong sơn môn.  

 

Phù phù phù...  

 

Giờ khắc này, một nhóm đệ tử quỳ lạy trên mặt đất.  

 

Sự tôn kính phát ra từ tận đáy lòng!  

 

Tần Ninh, một thanh niên quật khởi từ một vùng đất nhỏ của Cửu U đại lục, lúc này gánh vác trách nhiệm của một võ giả.  

 

Tần Ninh nhìn sang Lý Nhàn Ngư cùng Lý Nhàn Phong ở bên cạnh.  

 

“Đi theo ta đi!”  

 

“Ngươi thật sự là tông chủ Tần Ninh sao?”, Lý Nhàn Phong mở to hai mắt, hiếu kỳ nói.  

 


Không thể nói linh tinh!  

 

“Ta là!”  

Tần Ninh cười nói: “Tiểu Nhàn Phong thiên phú không tệ, có thể đi vào Thanh Vân tông học tập”.