Phong Thần Châu

Chương 2008: Tôm cát nhỏ!  




 “Ta vừa mới tới đã nghe thấy ngươi lắm mồm”.  

 

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, cười tủm tỉm nói: “Lúc ta không có ở đây, ngươi nói bậy về ta bao nhiêu rồi?”  

 

Cốc Tân Nguyệt chân đạp hư không, nhìn Thạch Cảm Đương phía dưới.  

 

Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi thấy vậy thì bật cười rộ lên.  

 

Trong khoảng thời gian này, Thạch Cảm Đương thật đúng là chưa nói Cốc Tân Nguyệt câu gì.  

 

Chỉ là lần này mới vừa đột phá, nhịn không được mà đắc ý khoe khoang.  

 

Thật đúng lúc, bị Cốc Tân Nguyệt nghe được.  

 

“Sư nương, ta sai rồi...”, Thạch Cảm Đương đau khổ cầu xin tha thứ.  

 

Linh cảnh Niết Bàn, võ giả tìm kiếm chỗ thiếu hụt của võ đạo, dung hợp linh khí cùng hơi thở Tạo Hóa, uy lực mạnh mẽ.  

 

Hắn ta đánh không lại Cốc Tân Nguyệt!  

 

“Khà khà... Thạch Cảm Đương, ngươi cũng có hôm nay cơ đấy, khà khà...”  

 

Một tiếng cười vào thời khắc này vang lên.  

 

Bên ngoài sơn cốc có một người, quần áo lam lũ, tóc tai rối bời, cười vui vẻ đi tới.  

 

“Lão Vũ mù”.  

 

Thấy người này, Thạch Cảm Đương cười lên ha hả: “Lão bất tử nhà ngươi còn chưa chết hả, ha ha...”  

 

Nhìn thấy bạn thân ngày xưa, Thạch Cảm Đương lúc này hưng phấn không thôi.  

 

“Tôm cát nhỏ đâu? Có phải là sợ ông đây nướng nó ăn nên không dám tới?”, Thạch Cảm Đương cười hì hì nói.  

 

“Hứ!”  

 

Một thanh âm the thé vang lên.  

 

Tôm cát nhỏ ngạo nghễ đứng trên lưng Thạch Cảm Đương, hừ nói: “Thạch Cảm Đương, tên của tôm gia ta mà ngươi cũng dám gọi thẳng sao? Năm đó sư tôn ngươi cũng không dám đâu!”  

 

“Vậy ngươi nói sai rồi, sư tôn ta là Tần Ninh, ngươi dám nói sư tôn ta không dám gọi ngươi là tôm cát nhỏ à?”  

 

Thạch Cảm Đương giảo hoạt cười nói: “Sư tôn ta muốn nướng ngươi lên ăn không chỉ một lần, ta thì thích thịt kho tàu hơn”.  

 

Lão Vũ mù!  

 

Tôm cát nhỏ!  

 

Một người một tôm, trước đây Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng đã gặp.  

 

Bây giờ suy nghĩ một chút, biết rõ thân phận của Tần Ninh, hai cô gái cũng hiểu vì sao Lão Vũ mù cùng tôm cát nhỏ lại vừa kính vừa sợ Tần Ninh như vậy.  

 

Suy nghĩ kỹ chút, Vũ gia có thể tọa trấn một thông đạo, nội tình chắc chắn phải mạnh hơn bây giờ.  

 

“Thằng bé Thính Phong kia lần này xuất quan, ta lúc đầu không muốn đến đâu, nhưng nó nói là có cố nhân muốn gặp ta, ta liền đoán tám chín phần mười chính là ngươi”.