Phong Thần Châu

Chương 1975: “Hồ ngôn loạn ngữ!”




 Cam Minh Song mang sắc mặt khó coi, hừ một tiếng, sải bước ra, một tay bắt lấy.  

 

“Chém!”  

 

Một dấu bàn tay ngưng tụ thành đao ấn trực tiếp chém rụng xuống.  

 

“Cút đi!”  

 

Thạch Cảm Đương đứng lơ lửng trên không, vung ra một quyền đơn giản mà thô bạo.  

 

Oanh...  

 

Sức lực mạnh mẽ tuôn ra, bịch một tiếng, Cam Minh Song lúc này có vẻ mặt trắng bệch, máu thịt cả người hầu như tan vỡ.  

 

Thạch Cảm Đương rất mạnh, rất mạnh, mạnh hơn ông ta nhiều!  

 

 

 

Khác hẳn những gì mà tin tức đưa tới.  

 

Thân thể Cam Minh Song lúc này nứt ra, máu tươi ròng ròng, khuôn mặt âm trầm đáng sợ.  

 

“Cha...”  

 

Ở bên dưới, Cam Phong đã chết sững.  

 

Cha hắn ta là cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ, ngoại trừ huyền cảnh Tạo Hóa ra thì không ai địch nổi.  

 

Ấy thế mà lại bị Thạch Cảm Đương đánh cho nổ tung chỉ sau mấy chiêu.  

 

Tại sao có thể như vậy?  

 

Cam Minh Song lúc này cũng biết mình không phải là đối thủ của Thạch Cảm Đương.  

 

Nhìn xung quanh, Cam Minh Song đột nhiên nhận ra mấy bóng người quen thuộc.  

 

“Trưởng tộc Tần Phương Du!”  

 

“Trưởng tộc La Hà!”  

 

“Trưởng tộc Mạnh Kỳ Phi!”  

 

Thấy ba bóng người quen thuộc, Cam Minh Song lập tức quát lên: “Ba vị, chúng ta là thuộc hạ của đại lục Thạch Nguyên, dựa vào Thạch gia của đại lục Thạch Nguyên, cũng xin ba vị xuất thủ giúp ta chém giết người này”.  

 

Lời này vừa nói ra, người Thương gia bên dưới đều tái mặt.  

 

Ba đại trưởng tộc này đều là cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ.  

 

Rất rõ ràng, Cam Minh Song biết bọn họ, còn rất quen thuộc, đều nghe theo đại lục Thạch Nguyên Thạch gia.  

 

“Chờ ta gả con gái vào Thạch gia, Cam gia ta nhất định sẽ bình bộ Thanh Vân, đến lúc đó Cam Minh Song ta cũng sẽ báo đáp ba vị”.  

 

Cam Minh Song lại nói.  

 

Nhóm người Thương Lãng lúc này mang vẻ hoảng sợ.  

 

Cam Minh Song đang ép người ta giúp đỡ mình.  

 

Một khi ba đại lục tham chiến, thêm cả đại lục Thạch Nguyên, dù Thạch Cảm Đương có mạnh mẽ hơn nữa thì e là cũng chỉ có một con đường chết.  

 

Người Thương gia mặt xám như tro tàn.  

 

Chuyện cho tới bây giờ, dường như... vẫn là một con đường chết.  

 

Nhưng một khắc sau, chuyện khiến mọi người trợn mắt há mồm lại xảy ra.  

 

“Vô liêm sỉ, câm miệng!”  

 

Một tiếng quát vang lên, trưởng tộc Mạnh Kỳ Phi kia phi thân mà đến, quát lên: “Bản tọa chính là trưởng tộc của Mạnh gia, dựa vào Thạch gia lúc nào?”  

 

“Cam Minh Song, ngươi tự tìm chết, vậy cũng tự nhận lấy cái chết đi”.  

 

“Không sai, Cam Minh Song!”, La Hà lúc này cũng phẫn nộ quát lên: “Con ta từng bị người Thạch gia giết chết, ta sao có thể đầu quân vào Thạch gia?”  

 

“Hồ ngôn loạn ngữ!”, Tần Phương Du lúc này cũng nổi giận nói.