Phong Thần Châu

Chương 1948: “Nhất định là như vậy!”  




 Chưa từng có thông tin về chuyện này bao giờ!  

 

Tần Ninh lúc này lộ ra vẻ đau đớn, nhưng một khắc sau thì cũng thở phào nhẹ nhõm.  

 

Bên trong trụ Thiên Vị, cây gỗ kia đã dung hợp rồi hoàn toàn biến mất.  

 

Hóa thành một chút linh khí, dung nhập vào trụ Thiên Vị của Tần Ninh.  

 

“Cái đó là...”  

 

Thạch Cảm Đương lúc này sửng sốt.  

 

“Là cái gì?”  

 

Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi lúc này cũng vội vã hỏi.  

 

Thạch Cảm Đương nói ra lúc nào cũng khiến người khác khó chịu vì tò mò.  

 

“Là trụ Thiên Vị!”, Thạch Cảm Đương vội vàng nói.  

 

Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi không còn gì để nói, đó là trụ Thiên Vị, họ thấy rồi mà!  

 

Họ đâu có mù!  

 

Nhìn vẻ khinh bỉ của hai cô gái, Thạch Cảm Đương liền nói: “Ta không nói trụ Thiên Vị của sư phụ mà nói cây gậy gỗ kia kìa!”  

 

“Là trụ Thiên Vị!”  

 

Cái gì!  

 

Lời này vừa nói ra, hai cô gái lập tức kinh ngạc.  

 

Gậy gỗ là trụ Thiên Vị? Đùa gì thế?  

 

Tần Ninh từng nói, đó chỉ là một cây gậy gỗ thông thường mà thôi.  

 

“Thật đấy!”  

 

Thạch Cảm Đương chắc chắc nói: “Ta đã thấy trụ Thiên Vị của sư phụ rồi, cũng không phải là hội tụ ánh sáng linh khí, mà là có đường vân mộc linh cực kỳ độc đáo!”  

 

“Ta nghĩ ra rồi!”  

 

Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Năm đó, lúc sư tôn ở Cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ, đột phá huyền cảnh Tạo Hóa thì đã cắt đứt trụ Thiên Vị của mình!”  

 

Cắt đứt?  

 

“Ngươi bớt nói điêu đi được không?”, Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Trụ Thiên Vị là điều cần thiết để đi từ cảnh giới Thiên Vị vào huyền cảnh Tạo Hóa, trụ Thiên Vị áp súc vào cơ thể mới lột xác ra hơi thở Tạo Hóa. Cắt đứt mất trụ Thiên Vị thì sao có thể đến huyền cảnh Tạo Hóa?”  

 

“Hai cô có ngốc không?”  

 

Thạch Cảm Đương cũng vội vàng nói: “Sư tôn là ai? Người sẽ giống người thường à?”  

 

Nghe đến lời này, hai cô gái im lặng.  

 

Thạch Cảm Đương lớn gan thật, hiện tại dám mắng bọn họ!  

 

Một ngày nào đó, các cô thượng vị thành công, nhất định sẽ cho Thạch Cảm Đương đẹp mặt.  

 

Nhưng đúng là như vậy, có ai có thể đem trụ Thiên Vị ra chiến đấu sao?  

 

Tần Ninh lại có thể!  

 

Tựa hồ... con đường tu hành của Tần Ninh không giống bọn họ.  

 

“Gậy gỗ... Thật sự là là trụ Thiên Vị của công tử năm đó sao?”  

 

“Chắc chắn là vậy”.  

 

Thạch Cảm Đương nói tiếp.  

 

Nghe đến lời này, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi càng nhìn chằm chằm Thạch Cảm Đương với ánh mắt hoài nghi.  

Luôn cảm giác cái tên này như đang tự thuyết phục bản thân ấy!