Phong Thần Châu

Chương 1815: “Chuẩn bị sẵn sàng!”  




 Thạch Cảm Đương vừa nói xong câu này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều biến sắc.  

 

Một gốc cây Thanh Hà có kích thước chỉ mười mấy mét mà có giá trị bằng mười món huyền khí?  

 

Vậy thì bốn cái gốc này cũng phải cao trăm trượng đấy!  

 

Cái này phải... có giá trị kinh khủng cỡ nào chứ?  

 

“Cây Thanh Hà này ít nhất phải sống hơn mười vạn năm, bị chặt xuống chuyển đến đây tụ tập thành trận pháp!”  

 

“Trong trận pháp này, càng đến gần vị trí trung tâm thì khí mộc linh càng mạnh”.  

 

Thạch Cảm Đương nghe xong, vẻ mặt lập tức tiu nghỉu.  

 

Diệp Viên Viên đi được bốn trăm năm mươi mét.  

 

Vân Sương Nhi đi được bốn trăm ba mươi mét.  

 

Hắn ta... đi được bốn trăm mét!  

 

Cái này há chẳng phải nói hắn ta không bẳng Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên hay sao?  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Thật ra đây cũng là một bài kiểm tra thiên phú, thiên phú càng cao thì càng có thể đi vào sâu bên trong”.  

 

Thạch Cảm Đương tràn ngập u oán nhìn Tần Ninh.  

 

Có thể đừng tiếp tục đâm vào tim hắn ta nữa được không?  

 

Tốt xấu gì thì ta cũng là đồ đệ của người mà!  

 

Tần Ninh không để ý đến Thạch Cảm Đương, nói tiếp: “Theo lý mà nói thì thiên phú của Sương Nhi hẳn là cao hơn Viên Viên, dù sao thì hoàng thể của Viên Viên vẫn chưa biến hoá”.  

 

“Nhưng mà bây giờ xem ra, Sương Nhi cô lười biếng rồi!”  

 

Vân Sương Nhi nghe thấy lời này đỏ mặt cúi đầu.  

 

Tần Ninh phất tay nói: “Bây giờ các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi!”  

 

“Lát nữa đợi ta khởi động trận pháp thì linh khí trời đất sẽ liên tục được rót vào mà lại còn là khí mộc linh, khí mộc linh có chứa sức sống mãnh liệt!”  

 

“Con đường võ đạo tu luyện nhục thể, tu luyện hồn phách, nhưng thật ra suy cho cùng chính là khiến cơ thể của mình mạnh hơn, sau đó sức sống cũng sẽ mãnh liệt hơn”.  

 

“Mà bây giờ có thể tăng cường sức sống của các ngươi, thay đổi nhục thể của các ngươi cho nên các ngươi phải biết trân trọng cơ hội lần này”.  

 

“Đây chính là cơ hội lột xác của các ngươi!”  

 

Tần Ninh vừa nói xong liền khoanh chân ngồi xuống.  

 

Từng luồng linh văn ở trong lòng bản tay tản ra, dọc theo mặt đất leo lên bốn cây kỳ thạch Thanh Hà.  

 

Cây Thanh Hà quanh năm suốt tháng cắm rễ ở nơi đây, nói là đầu gỗ chi bằng nói là tảng đá thì đúng hơn.  

 

Nếu không phải bốn cây kỳ thạch Thanh Hà này kết nối với toàn bộ đại trận thiên cung Bắc Thương thì Tần Ninh nhất định sẽ di rời đi.  

 

“Chuẩn bị sẵn sàng!”  

 

Tần Ninh quát khẽ một tiếng.  

 

Đột nhiên, bốn cây cột đá bắn ra tia sáng khắp xung quanh.  

 

Ánh sáng màu xanh lúc này từ bên trong vòng tròn lan đến trên thân của bốn người nhóm Tần Ninh.  

 

Ầm...  

 

Thân hình đầu tiên mà vòng tròn từ ngoài vào trong va chạm đương nhiên là Thạch Cảm Đương.  

 

Cơ thể của Thạch Cảm Đương lúc này khẽ run lên, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể tràn đầy sức lực.  

 

Thạch Cảm Đương lúc này không nhịn được than nhẹ một tiếng.  

 

Tiếng nói vang lên, vẻ mặt của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lộ ra sự kỳ lạ.  

Thằng nhãi này... âm thanh này cũng quá tiêu hồn rồi đấy?