Phong Thần Châu

Chương 1780: Đại lục Kim Phong?




 Cảnh giới Thiên Vị là cường giả mà ít nhất đại lục cao cấp mới có.  

 

Đại lục Hà Bá chính là đại lục trung cấp, trưởng tộc Hà Thanh Nguyên cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, chính là đỉnh phong.  

 

Đây là... chọi phải đá cứng rồi!  

 

 

 

Thạch Cảm Đương lúc này thu quyền, nhìn Tần Ninh nói: “Sư tôn, đáng ra không nên nói nhảm với bọn hắn, trực tiếp làm thịt là được”.  

 

“Ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi?”  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Cái này gọi là sư xuất hữu danh!”  

 

“Với những kẻ mắt chó coi thường người khác, phải làm như vậy thì mới có thể khiến cho bọn họ nhớ đòn!”  

 

“Đã hiểu!”  

 

Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười khà khà.  

 

Có điều, thấy biểu cảm của Hà Thanh Nguyên thì đúng là rất thoải mái!  

 

Lúc này, sắc mặt Hà Thanh Nguyên có chút ngơ ngác.  

 

Chuyện gì đây?  

 

Cửu U đại lục là đại lục trung cấp, ngoại trừ vài cảnh giới Địa Vị của những thế gia cổ, cổ quốc ra thì sao lại có thêm nữa?  

 

Hôm nay, có hai cô gái trẻ tuổi ở cảnh giới Địa Vị sơ kỳ thì thôi đi.  

 

Đến cả thiếu niên này cũng lại là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ!  

 

Đùa gì thế!  

 

“Lão già, kinh ngạc chưa?”  

 

Thạch Cảm Đương cười nói: “Nhớ kỹ, Cửu U đại lục không chỉ có Cảnh giới Thiên Vị tọa trấn, còn có huyền cảnh Tạo Hóa”.  

 

“Lật mặt? Ông tưởng mình ông biết à?”  

 

Hà Thanh Nguyên thật sự ngơ ngác.  

 

“Hôm nay, ta để cho ông xem một chút lật mặt thật sự sẽ là thế nào”.  

 

Thạch Cảm Đương sải bước ra, đằng đằng sát khí.  

 

Thạch Cảm Đương đánh ra từng quyền, Hà Thanh Nguyên làm gì có thời gian phản kháng.  

 

Cảnh giới Địa Vị hậu kỳ nghe có vẻ rất mạnh.  

 

Kém chút nữa là đến cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.  

 

Nhưng so nông sâu thì Địa Vị và Thiên Vị hoàn toàn bất đồng.  

 

“Đủ rồi!”  

 

Mà đang lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.  

 

Mấy bóng người lúc này xuất hiện ở góc đường.  

 

“Ông là ai?”  

 

Thạch Cảm Đương nhìn người mới xuất hiện, khinh miệt nói.  

 


“Đại lục Kim Phong? Chưa từng nghe đến”.  

 

Thạch Cảm Đương không để ý tới, lại vung một quyền vào mặt Hà Thanh Nguyên.  

“Làm càn!”