Phong Thần Châu

Chương 1773: “Một đám nhà quê!”  




 Đi vào thành Thương Vân, có người qua kẻ lại, không ít khí tức mạnh mẽ thi triển ra.  

 

Cảnh giới Hóa Thần thì không nói làm gì, vẻn vẹn là cảnh giới Nhân Vị đã có không ít rồi.  

 

Thương Dương chủ động nói: “Thành Thương Vân này, ngoại thành và nội thành có chênh lệch không lớn”.  

 

“Lần này, những người đến tham gia đều được sắp xếp đến ở trong nội thành, chia ra các khu riêng biệt. Thương gia chúng ta và Vân gia, chia nhau xếp chỗ ở cho các nhân vật lớn”.  

 

Vân Sương Nhi không khỏi nói: “Các ngươi còn phải sắp xếp nơi ở cho bọn họ?”  

 

Thương Dương cười khổ đáp: “Đành chịu thôi, lần này có không ít cường giả đến từ các đại lục, Thương gia và Vân gia của đại lục Thương Vân chúng ta hiện nay không còn như xưa”.  

 

“Nếu không cố gắng chiêu đãi, những đại nhân vật mà đánh nhau chỉ vì nơi ở thì thành Thương Vân liền mất hết!”  

 

“Thật ra cũng chịu thôi, những chuyện như cá lớn nuốt cá bé, thế giới võ giả coi trọng thực lực. Cũng không phải là nói chúng ta thích nịnh nọt ai, mà là không làm thì sẽ gặp phiền toái lớn”.  

 

“Thật ra, nếu làm thì cũng có thể gặp phải phiền toái lớn. Nhỡ đâu chúng ta đắc tội đại lục cao cấp, đại lục thứ trung tâm nào thì có khi cả gia tộc cũng sẽ mất mạng".  

 

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này cũng sững sờ.  

 

Đây chính là hiện thực!  

 

Thương Dương có thực lực là cảnh giới Hóa Thần thất chuyển.  

 

Ở Cửu U đại lục thì chắc chắn có thể sống vô cùng tiêu dao, nói thế nào thì Thương gia cũng có lão tổ ở cảnh giới Nhân Vị, không đến mức phải nghèo túng như hiện tại chứ.  

 

Nhưng lần này, thiên cung Bắc Thương và kính Bắc Thương xuất hiện khiến cho mỗi đại lục đều không tiếc tiêu hao lượng lớn nhân lực và vật lực đến đây.  

 

Thương gia không thể trêu vào!  

 

Vậy cũng chỉ có cố gắng sắp xếp cho ổn thỏa.  

 

Cho dù vậy, chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ gặp đại nạn ập đầu  

 

.  

 

“Đến rồi!”  

 

Lúc này, Thương Dương dừng lại ở trước một con phố.  

 

Đường phố đó có con đường dài rộng mười mét.  

 

Từng hàng đình viện, thoạt nhìn có chút hào khí, vô cùng rộng rãi.  

 

Thật ra không chỉ có một con phố này, mà không ít khu vực trong nội thành đều có đại viện hào môn, trong đó cũng có khí tức như ẩn như hiện.  

 

Cảnh giới Địa Vị!  

 

Cảnh giới Thiên Vị!  

 

Thậm chí có khí tức vượt qua cảnh giới Địa Vị.  

 

Ai cũng như Hùng Sư tản ra khí tức tuyên bố chủ quyền của chính mình.  

 


“Khiêm tốn”.  

 

“Haiz!” Tần Ninh vừa mở miệng, Thạch Cảm Đương liền trở nên ủ rũ.  

Thương Dương thấy cảnh này, trong lòng cũng cả kinh.