Phong Thần Châu

Chương 1387: Không ít đệ tử không phục nhỉ?”  




“Đỗ Thỉnh là cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển đã biết linh quyết cửu phẩm rồi...”  

 

Mọi người lúc này đều ngạc nhiên.  

 

Thực lực mà Đỗ Thỉnh bộc lộ ra vào lúc này quả thật khiến mọi người quá kinh hãi.  

 

Đạt đến cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển là đã vượt xa thế hệ cùng trang lứa, giờ lại còn tu hành tuyệt học của Đỗ gia, so với Đỗ Tiển còn mạnh hơn nhiều.  

 

“Thử một chút xem cảm giác như thế nào!”  

 

Đỗ Thỉnh chế giễu cười một tiếng, trực tiếp vung quyền chưởng đằng đằng sát khí về phía Tần Ninh.  

 

Hôm nay hắn ta đến đây vốn là dự định sẽ tìm được Tần Ninh, trút hết cơn giận.  

 

Đệ tử của Đỗ gia bị đánh cũng không thể cứ bỏ qua như thế, huống hồ là bị một tên nhãi ranh cảnh giới Thông Thiên nhị bộ bắt nạt.  

 

Thật không ngờ, Tần Ninh còn ngu ngốc hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn ta.  

 

Lại trực tiếp nhận lời thách đấu của hắn ta.  

 

Nếu như hắn ta thắng được linh kiếm cửu phẩm kia thì chắc chắn gia tộc sẽ có trọng thưởng!  

 

Vừa nghĩ đến đây, Đỗ Thỉnh kích động, trái tim đập thình thịch mãnh liệt.  

 

“Mạnh hơn Đỗ Tiển một chút...”  

 

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Nhưng cũng chỉ là mạnh hơn một chút mà thôi...”  

 

Ngọc Lôi Thể trực tiếp được mở ra!  

 

Ngay lập tức bên trong cơ thể của Tần Ninh bỗng vang lên tiếng sấm sét ầm ầm.  

 

“Lôi Long Ngâm!”  

 

Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên.  

 

Đỗ Thỉnh kia còn chưa đến gần được Tần Ninh chỉ cảm thấy có một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên vào lúc đó, cả người hắn ta ngay lập tức sững sờ.  

 

Dường như cả thế giới này đều đã biến mất.  

 

Ngay sau đó, một sức mạnh khổng lồ trực tiếp xuyên qua lồng ngực.  

 

Một tiếng “bàng” vang lên, Đỗ Thỉnh chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn dữ dội, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể chật vật bật lại phía sau.  

 

Đau!  

 

Đau đớn vô cùng vô tận!  

 

Đau đầu!  

 

Lồng ngực còn đau hơn!  

 

Đỗ Thỉnh còn chưa nhận thức được xảy ra chuyện gì thì đã thua rồi.  

 

Nhưng người bình thường nhìn vào đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.  

 

Đã xảy ra chuyện gì vậy?  

 

Tần Ninh quát một tiếng, một quyền, Đỗ Thỉnh đã thua rồi?  

 

Trận giao đấu này là sao vậy?  

 

Cảnh giới Thông Thiên nhị bộ quát một tiếng vung ra một quyền đã trực tiếp đánh bại Đỗ Thỉnh cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển?  

 

Cảnh này khiến tất cả người xem cảm thấy choáng váng.  

 

Tần Ninh bây giờ cũng lười nói mấy lời vô nghĩa, trực tiếp cầm lấy một trăm quả cầu Linh Điện.  

 

“Đa tạ!”  

 

Cất kĩ một trăm quả cầu Linh Điện đi, Tần Ninh xoay người rời khỏi.  

 

“Hả? Đúng rồi...”  

 

Thấy hai người Lô Đại và Thần Hoảng vẫn còn đứng ở trong đó, Tần Ninh không nhịn được nói: “Hình như vừa nãy ngươi cũng gọi ta, có chuyện gì không?”  

 

Lô Đại và Thần Hoảng lúc này đều sững sờ.  

 

“À à...”, Lô Đại vội vàng huých Thần Hoảng, vẻ mặt bất lực.  

 

Thần Hoảng vội vàng nói: “Cái đó... ờm... Bọn ta đến từ Trường Sinh đường, chỉ muốn nhắc nhở Tần sư huynh cẩn thận người của Thiên Thánh đường gây rắc rối cho huynh”.  

 

“Ờ, ta còn tưởng rằng các ngươi đến gây sự với ta nữa!”  

 

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Ta đoạt được ba danh hiệu Trường Sinh đường, hẳn là ở bên trong Trường Sinh đường cũng có không ít đệ tử không phục nhỉ?”  

 

“Không có... Sao có thể như thế được chứ...”  

 

“Đúng vậy đúng vậy, làm sao có thể như thế được...”  

 

Tần Ninh vỗ vỗ bả vai của hai người, cười nói: “Không sao, ai không phục thì cứ đến tìm ta, con người của ta rất hiểu đạo lý, nếu như thắng ta thì cứ việc lấy danh hiệu đi, không quan trọng”.  

 

“Tất cả mọi người đều phục, đều phục cả, bên trong đường còn đưa đền bù rồi...”  

 

Tần Ninh mỉm cười, quay người rời đi.  

 

 

chapter content