“Gó hồn rồi, có hồn rồi...".
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.
Mục Huyền Thần cười nói: “Hồn trở về rồi, trở về rồi!” Tần Ninh từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh.
Vẫn là ở bên trong đại điện.
Xung quanh vây kín người.
Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Khúc Phỉ Yên, Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch cùng với Mục Huyền Thần, Trương Linh Phong.
'Từng đôi từng đôi mắt ngóng trông nhìn hắn. 'Tần Ninh phất tay, yếu ớt nói: “Ta không sao...”.
Mục Huyền Thần đỡ lấy người Tần Ninh, không khỏi nói: “Hồn phách rời thể, đại ca, huynh nhìn thấy cái gì?”
“Vương của Cửu Dực thần tộc!”
Tân Ninh vẫn mơ mơ màng màng, cảm giác đầu hơi váng vất, yếu ớt nói: “Sau sẽ giải thích cho các ngươi, ta muốn nghỉ ngơi trước đã”.
“Được được được...".
Mấy người cẩn thận đỡ Tần Ninh quay về phía trước đại điện, nghỉ ngơi ngay ở trong phòng ngủ của Âm Vũ Quân.
Mục Huyền Thần lập tức nói: “Linh Phong à, đừng để người bên ngoài biết, hơn nữa ở đây, ngươi dẫn theo bọn họ canh giữ cho kỹ”.
“Ừm". Mục Huyền Thần đỡ Tân Ninh nằm xuống.
Tân Ninh nhìn về phía Mục Huyền Thần, hỏi: “Huyền Thần, trong Thương Mang Vân Giới, dị tộc có từng xuất hiện không?”
Mục Huyền Thần đáp: “Từng xuất hiện a, nhưng mà có các mẹ ở đó, trước khi đệ xuống đây, tất cả đều ổn”.
“Ừm....
Tần Ninh gật đầu, lập tức đáp: “Sau này lại nói tiếp, ta nghỉ ngơi đã”. “Được”.
Mục Huyền Thần vừa nói xong.
Tân Ninh bỗng nhiên nhướn mày.
“Mẹ nói”
Một tiếng mẹ nó.
Đầu của Tần Ninh bỗng nghiêng sang một bên rồi ngất xỉu.
“Ơơơt”
Mục Huyền Thần một tay đỡ lấy đầu của huynh trưởng nhà mình, một tay gãi đầu nói: “Huynh... đi
Lần này, nhóm người Trương Linh Phong cảm thấy không hài lòng.
“Mục Huyền Thần à ngươi có được không thế?”, Trương Linh Phong hỏi: “Sao lại ngất xỉu vậy?”
Thời Thanh Trúc cũng nói bằng giọng lạnh nhạt: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Tại sao lại ngất xỉu?”, Diệp Viên Viên hỏi. Khúc Phỉ Yên vội vàng nói: “Ngươi thân làm đệ đệ, bình thường luôn khoác.
lác đan thuật của mình lợi hại, đến lúc quan trọng đừng có làm hỏng chuyện chứ!”
Mục Huyền Thần cũng bị giục đến sốt ruột, vừa định mắng lại vài câu, nhưng khi nhìn thấy là Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Khúc Phỉ Yên thì đành phải nuốt trở lại.
Không có việc gì thì không được nổi giận với các chị dâu, sau này rất có khả năng sẽ bị tính sổ.
“Mau nói đi!”, Trương Linh Phong lúc này lại giục thêm lần nữa.
“Giục giục giục, cút sang một bên!”
Mục Huyền Thần không nể mặt Trương Linh Phong, nói thẳng: “Ngươi phụ trách trông nom chỗ này, đừng có để xảy ra chuyện, những việc khác để ta làm,
hiểu chứ?”
Trương Linh Phong bị Mục Huyền Thần mắng đến mức mặt đỏ bừng, lầm bầm lùi sang một bên.
Thằng nhãi này!
Không dám quát chị dâu nhà mình, nên chọn hắn ta để quát! Đúng là không biết xấu hổi
Mục Huyền Thần mau chóng kiểm tra cho Tần Ninh. Nửa khắc sau. “Mẹ kiếp!”
Mục Huyền Thần ngơ ngẩn ngồi bên cạnh giường, biểu cảm khó coi nói: “Cái... mẹ kiếp lần này lại giống hệt lần trước!”
Lần trước?
Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Khúc Phỉ Yên cùng với Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch, Trương Linh Phong đều ngẩn ra.
Lần trước. Tân Ninh đã ngủ một giấc tám nghìn năm! Lần này...
Lại thêm tám nghìn năm nữa, có khi bọn họ đã phi thăng thành thần hoặc: chết ngỏm cả rồi!
“Nghĩ cách đi!”, Diệp Nam Hiên sốt ruột nói.
Mục Huyền Thần cạn lời: “Lần này ta đã nghĩ rồi, nhưng hết cách, hồn phách của huynh ấy đã ẩn vào sâu bên trong cơ thể, ta hầu như không thể tìm được!”
Trước đó khi đi vào trong Thái Thần tiên vực, Tân Ninh đã bị ngất đi, Mục Huyền Thần phải dùng hết bản lĩnh toàn thân, thậm chí còn có mấy lần sắp mang Tần Ninh ra luyện như luyện đan luôn rồi.
Nhưng đều không ăn thua!
Lần này, lại giống như lần trước.
Trong một chốc, cả đại điện, tất cả mọi người đều yên lặng. Mà cùng lúc đó. Trong Thương Mang thiên địa.
Mắt Tân Ninh đầy vẻ mờ mịt đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
Thế thì phải đào đến lúc nào mới xong?
Lần trước, khi hắn đào sạch Tinh thần Khí của ngôi sao thứ nhất, sau đó mới nhảy sang được ngôi sao thứ hai, tiếp đó mới tỉnh lại.
Đào một ngôi sao, ngủ liền tám nghìn năm!
Bây giờ, hắn đang đứng ở trên ngôi sao thứ hai, nhưng nếu như tiếp tục đào. nữa, lại đào thêm một ngôi sao nữa, rồi lại qua thêm tám nghìn năm?