Phong Thần Châu

Chương 10746: Một giây sau




Mục Huyền Thần nhìn về phía Tân Ninh, hỏi: “Ca, huynh làm sao vậy? Chín kiếp kết thúc, không phải là sẽ quay về Thương Mang Vân Giới hay sao? Sao lại xảy ra vấn đề gì?”

Tần Ninh lập tức kể lại trải nghiệm của mình trong những năm gần đây.

Chín kiếp, chín vạn năm.

Cùng với không ít chuyện xảy ra trong bốn năm vạn năm của kiếp thứ mười này, Tần Ninh đều kể hết ra mà không hề giấu diếm.

Hắn cũng biết.

Đệ đệ của mình mặc dù hơi ngốc nghếch dở hơi một chút, nhưng trong lòng vẫn còn nhớ nhung đến mình.

Mạo hiểm dùng quả Thế Giới để luyện thành thần đan, lấy đó để phân tách một phần trong ba hồn bảy phách của mình ra đi đầu thai chuyển thế, mỗi một

bước đi đều là một lần hiểm nguy.

Nói cho cùng, Mục Huyền Thần chỉ là nhớ hắn thôi, muốn nhanh chóng được gặp lại hắn.

Mục gia ở Thương Mang Vân Giới. Đời thứ nhất là Mục Thanh Vũ.

Đời thứ hai là Mục Vân.

Đời thứ ba chính mà chín huynh đệ tỉ muội bọn họ.

Hai huynh đệ nói hết những chuyện trên trời dưới biển ở ngay giữa chiến trường này.

Mà bốn người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên cũng có thể cảm nhận được một cách sâu sắc sự cởi mở đến từ lục phủ

ngũ tạng của Tần Ninh.

Nhiều năm như vậy rồi, bọn họ chưa từng được nhìn thấy giờ phút Tân Ninh thư thái thoải mái như lúc này.

Đối với bọn họ mà nói, là đi theo bước chân của Tần Ninh, hướng đến một phương trời mới bao la hơn.

Nhưng đối với Tân Ninh mà nói, hắn đang cố gắng bước đi trên con đường về nhà, từng bước từng bước mà đi.

Bốn phía đất trời.

€ó chín đại Tiên Tôn của ba bá chủ trấn ¡ thêm những Tiên Đế khác đến hỗ trợ, xu thế thất bại của dị tộc đã không ai có thể chặn lại được.

Cùng lúc đó. Trên vùng đất tiên giới, trong một vùng đất tăm tối ẩm ướt.

Bốn bóng người Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, Lôi Doanh, Ám Tòng Thiên xuất hiện một cách vô cùng chật vật.

Không bao lâu sau, bóng dáng của Diệp Chi Vấn xuất hiện ở chỗ cách không xa bốn người này, tay chắp sau lưng, đầu đội mũ chùm, nhìn không ra cảm xúc

lúc này là vui buồn hay giận dữ.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Hàn Thanh Tiêu đè nặng giọng quát: “Diệp Chi Vấn, ngươi làm cái gì vậy? Lần này, tộc nhân của chúng ta đều chết sạch trong Tam Thanh tiên vực rồi!”

Gương mặt của Cảnh Chấn Vũ đanh lại xanh mét nói: “Mấy chục vị Tiên Đế, mấy trăm đến cả nghìn vị Tiên Thánh, đều chết sạch rồi, ngươi có biết đây là tổn

thất lớn nhường nào không?”

Bên cạnh, hai người Lôi Doanh và Ám Tòng Thiên lặng yên không nói một lời.

Hai người đến từ Vô Lượng tiên vực, lần này chỉ là ra tay hỗ trợ mà thôi, chỉ đáng tiếc cho Sư Hoằng Đại Tiên Tôn của Cửu Nguyên tộc, cứ vậy mà chết rồi.

Nghe thấy lời chất vấn của Hàn Thanh Tiêu và Cảnh Chấn Vũ, Diệp Chỉ Vấn vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh, đứng yên tại chỗ không đáp lời.

“Diệp Chi Vấn, ngươi nói đi!”, Hàn Thanh Tiêu quát: “Ngươi có phải cố ý lừa gạt hại chúng ta không? Không phải người cùng tộc với ta, ắt có lòng khác, ta thấy ngươi hầu như không định giúp đỡ chúng ta!”

Xoẹt!

Một giây sau.

Bóng dáng của Diệp Chi Vấn lóe lên, xuất hiện ở ngay phía trước người Hàn Thanh Tiêu, tiếp đó bàn tay xiết lại, đấm thẳng lên mặt Hàn Thanh Tiêu.

Uỳnh một tiếng, cả người Hàn Thanh Tiêu lui ngược về phía sau, miệng nôn máu tươi.

“Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, hai người các ngươi còn có tư cách đến chất vấn ta, trách ta nữa à!”


Chỉ có thể nói, Diệp Chỉ Vấn này có thực lực vượt xa bốn người bọn họ.

Bên cạnh, Lôi Doanh Tiên Tôn khuyên giải: “Hai vị tộc trưởng hãy bình tĩnh lại, để Diệp tiên sinh nói xem, chuyện rốt cuộc thế nào...”.

Nghe vậy, Hàn Thanh Tiêu không nói thêm gì nữa, Cảnh Chấn Vũ lúc này cũng đã thu bớt lại cảm xúc.

Diệp Chi Vấn lúc này không hề nhìn về phía hai người mà ngược lại nói: “Là do các ngươi không làm theo kế hoạch, thất bại rồi, đáng đời, nếu nói tức, thì ta còn tức hơn các ngươi nhiều!”