Phong Thần Châu

Chương 10736: Đến rồi!




“Hàn Thanh Tiêu!” “Cảnh Chấn VũI” “Lôi Doanh!”

“Ám Tòng Thiên!”

Giọng nói của Mạc Xuyên vang lên, bộ dạng đầy vẻ tiếc hận nói: “Được được. được, chết đi bảy người, còn lại bốn người, đúng là xem đã cả con mắt!”

Lúc trước ông ta là bị hai đại Tiên Tôn của dị tộc tấn công, vô cùng chật vật.

Mà nay, nhìn thấy Huyền đại sư liên tục giết chết bảy đại Tiên Tôn của dị tộc, thật quá là phấn khích.

Rất nhanh.

Bốn bóng người đã đứng vững ở từng vị trí khác nhau, nhưng ánh mắt bọn họ đều nhìn về một phía.

Từ từ.

Trên một ngọn núi nhỏ cách nhóm người Tần Ninh đang ngồi khoảng ngoài mười dặm.

Trên đỉnh núi, Huyền đại sư vạt áo trắng, tay chắp sau lưng, vẫn xoay cái ót về phía tất cả mọi người.

“Bảo các ngươi gọi người kia thì các ngươi không gọi, bây giờ chết bảy Tiên Tôn rồi, chỉ còn bốn người các ngươi, còn chưa gọi à?”

Giọng nói của Huyền đại sư mang theo vài phần bình tĩnh cùng thoải mái, cười nói: “Còn không gọi, thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”

Sắc mặt của bốn đại Tiên Tôn là Cảnh Chấn Vũ, Hàn Thanh Tiêu, Lôi Doanh, Ám Tòng Thiên đều đen thui.

Đáng sợ quá.

Huyền đại sư này, thực lực mạnh đến mức khiến cho bọn họ cảm giác như có một vùng trời đè ép lên đầu bọn họ vậy, mà bọn lại càng giống với những ngọn núi nằm bên dưới vùng trời này!

Cho dù núi có cao đến vạn trượng, cũng không thể chọc được trời.

Sao lại có cách biệt đáng sợ như thế chứ?

Giọng nói của Huyền đại sư lại vang lên lần nữa, từ tốn nói: “Sao nào? Cho. các ngươi cơ hội, vẫn không muốn nắm bắt à?”

“Nếu đã như vậy, ta cũng không khách sáo nữa”.

Nói xong, đôi tay chắp sau lưng của Huyền đại sư từ từ nhấc lên, sau đó hai cánh tay mở rộng ra.

Một luồng khí mênh mông từ đất trời sinh ra.

Chớp mắt.

Bầu trời trên đỉnh đầu của bốn đại Tiên Tôn Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, Lôi Doanh, Ám Tòng Thiên thình lình sụp xuống một miếng, hóa thành những lỗ nhỏ màu đen đường kính mấy chục dặm, bên trong lỗ đen, ánh sao xoay vần, có một luồng khí tức khủng khiếp đang ngưng tụ.

Sắc mặt của bốn người này đã trắng bệch.

Bất kể là Nhân tộc hay là dị tộc, tu hành đạt đến cảnh giới Tiên Tôn đều đã là một sự tồn tại đỉnh chóp của tiên giới, nếu như có thể không chết, thì ai lại muốn

chết chứ?

Bốn lỗ đen xoắn ốc kia từ trên trời giáng xuống, ập đến chỗ của bốn Tiên Tôn dị tộc.

“Hà tất phải vậy?”

Mắt thấy bốn người Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, Lôi Doanh, Ám Tòng Thiên đã sắp bị lỗ đen kia nuốt chửng, khi cơ thể đã sắp không thể khống chế được nữa, một giọng nói từ từ vang lên.

Ngay sau đó.

'Trên bốn vòng xoáy lỗ đen kia xuất hiện bốn bàn tay to như cột chống trời, bốn bàn tay kia túm lấy bốn lỗ đen.

Một tiếng phụt vang lên. Bốn lỗ đen đã bị bàn tay khổng lồ kia bóp nát. Sức mạnh khiến người ta sợ hãi kia cũng hoàn toàn biến mất theo.

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Mà Huyền đại sư đứng ở trên đỉnh ngọn núi nhỏ, xoay lưng lại với mọi người, vẫn chắp tay sau lưng, từ từ cất lời: “Đến rồi à!”

“Đến rồi!"

Tiếp sau đó, giữa không trung, một bóng người tựa như u hồn từ từ ngưng tụ lại.

Một bộ áo bào màu đen, trên vai là chiếc áo khoác có mũ cũng là màu đen che lấp hơn nửa gương mặt của người này.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy đất trời bốn phía bị sương đen bao phủ, từ khi người đàn ông áo đen này xuất hiện, trời đất như trở nên hỗn độn tăm tối vài phần.

Tần Ninh ngẩng đầu lên nhìn, khóe mắt lấp lánh ánh sáng, lầm bầm nói: “Diệp Chỉ Vấn...”.

Người mà từ đại lục Vạn Thiên, đến Hạ Tam Thiên, đến Trung Tam Thiên, rồi đến tận bây giờ là Thượng Tam Thiên tiên giới, từ đâu đến cuối, bám theo như hình với bóng, lại xuất hiện nữa rồi.


Hắn mà Diệp Chi Vấn nói đến, đương nhiên là Huyền đại sư.

Mà lúc này, giọng nói của Huyền đại sư đầy vẻ không vi ngươi có ý gì? Bây giờ là ta đang đợi ngươi, không phải hắn”.

Diệp Chỉ Vấn,

Rõ ràng, bị Diệp Chi Vấn ngó lơ khiến Huyền đại sư cực kỳ không hài lòng.