Phong Thần Châu

Chương 10719: Cảnh Vân Minh lạnh lùng nói




Từng chiến sĩ của Thanh Giác tộc bước ra khỏi những sợi dây sừng xanh.

Liếc mắt nhìn, phải có đến mấy chục hoặc cả trăm bóng người sát khí đằng đằng.

Cảnh Vân Minh lạnh lùng nói: “Những Thanh Giác này, đều là sừng của các Tiên Hoàng, Tiên Thánh trong Thanh Giác tộc năm đó đã hy sinh hy sinh để lại,

trong đó còn chứa cả linh hồn của bọn họ!”

“May mà có các Tiên trận sư trong tiên giới này của ngươi đã luyện ra được một đại trận thế này!”

“Những linh hồn bên trong Thanh Giác này, dưới tác động của trận pháp, mặc dù không còn thực lực như của Tiên Hoàng Tiên Thành, nhưng ít nhất cũng phải bằng với bậc Tiên Vương đỉnh cấp!”

“Giết ngươi, đủ chưa?”

Cảnh Vân Minh giọng điệu lạnh lùng.

'Tần Ninh nhìn từng bóng người từ mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng, dưới không gian bên trong lồng giam này, từng bóng người cao to vạm vỡ như thể những ngọn núi đè ép tinh thần người ta.

Tay phải Tân Ninh nắm Đông Hoàng tiên kiếm, tay trái nắm ấn Bát Quái Bộ Thiên, đỉnh đầu có Thiên Lung tiên tháp, quanh người phát ra luồng sáng lấp lánh.

Một giây sau.

Từng bóng người lao xuống chém giết thẳng về phía Tân Ninh, bóng dáng hắn chìm nghỉm trong làn sóng của những chiến sĩ Thanh Giác.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh lại chỉ nắm tay lại, bên trong lòng bàn tay có nguồn sức mạnh phun trào, ấn Bát Quái Bộ Thiên phóng to lên đến cả trăm trượng, từ trên trời ập xuống đập vào những bóng người đang lao đến.

Uỳnh ầm ầm...

Bên trong lồng giam Thanh Giác có tiếng nổ đinh tai vang lên liên tiếp.

Bên ngoài lồng giam.

Hai người phụ nữ Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đang chiến đấu với sáu đại Tiên Vương.

Bạch Anh.

Giang Đằng.

Hai nhân vật Tiên Vương đỉnh phong này căn bản không phải là đối thủ của Thời Thanh Trức và Diệp Viên Viên, hai người kia lúc này cũng đang cùng với bốn Tiên Vương đỉnh cấp là Hàn Thành Thiên, Vô Hàm Nhật, Mệnh Bạch Tân, Kỳ Thiên Khai bao vây tấn công Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc, bọn họ đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ mất mạng.

Trên đống hoang tàn của Ninh gia, trời đất biến sắc, ánh sáng chớp lóe.

Uỳnh ầm ầm...

Theo những tiếng nổ phát ra liên tiếp, bên trong lồng giam, từng bóng người của chiến sĩ Thanh Giác tộc bị đánh vỡ rồi tan biến mất.

Mà trên cơ thể Tần Ninh cũng có rất nhiều vết máu xuất hiện.

Cảnh Vân Minh đứng bên ngoài lồng giam nhìn thấy cảnh này, sắc mặt càng lúc càng đen.

'Thăng nhãi khốn kiếp này!

Đúng là đáng chết!

Sao mà khó giải quyết đến thế?

UỳnhI!!

Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, chấn động tinh thần mọi người. Kèm theo đó.

Lồng giam Thanh Giác đột ngột bị nứt ra một góc.

Xoet...

Một bóng người từ trong lồng giam Thanh Giác bay vèo ra ngoài, xuất hiện ở ngay trước mặt của Cảnh Vân Minh.

Một thanh trường kiếm đã đâm xuyên qua lồng ngực của ông ta.

Cơ thể Cảnh Vân Minh tức khắc cứng đờ, cúi đầu nhìn vào thanh kiếm cắm trên ngực mình, mặt tái mét.

“Xem kịch có vui không?”

Giọng nói của Tần Ninh vô cùng lạnh: “Muốn giết ta, cấp Tiên Vương đã không đủ rồi”.